Gửi tất cả ảnh của em cho mọi người xem sao?" Chân Diểu có chút xấu hổ: "Anh có chụp bức nào khó coi không?"
"Làm sao có thể trông khó coi được, bọn họ đều khen em đáng yêu."
"Mọi người không cần phải an ủi em."
"Không có, anh rất ngay thẳng." Tổng Diên Từ buồn cười nói.
"Dì Huệ và chú, còn có anh Lịch Kiêu chắc chắn không ngay thẳng, họ trước nay chỉ luôn khen em."
"Thế còn Lộc Bách, bị em bỏ quên rồi sao?"
Chân Diểu chột dạ mà hơi cúi đầu một chút: "Anh Lộc Bách lại càng không phải là người nhìn qua vẻ bề ngoài."
"Em có vẻ rất hiểu anh ấy. Thật ra anh ấy cũng đã nhìn thấy những bức ảnh đó, thế nhưng lại không nói gì, nhưng mà tính cách của anh ấy là như vậy, nói không chừng chỉ là không muốn quang minh chính đại mà khen ngợi em thôi."
Không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút mất mát và thất vọng, nhưng lại làm như không có việc gì mà gật đầu mỉm cười.
Bị mù quá lâu, cô gần như đã hoàn toàn quên mất cảm giác khi nhìn mình trong gương. Đã nửa năm trôi qua kể từ khi gặp tai nạn đến lúc bình phục, cô hoàn toàn không biết bản thân đã biến thành bộ dáng gì nữa.
Có lẽ là trông không đẹp lắm.
Rất nhanh sau đó, cuộc sống ngắn ngủi của Chân Diểu ở Vân Thành đã kết thúc, cô lại theo Tống Diên Từ trở về Tầm Thành, chuyển vào nhà lớn một lần nữa.
Không thể không nói việc này thực sự khiến cô cảm thấy rất nhẹ nhàng khi không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029818/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.