Cô gái nhỏ ngã trên mặt đất như đang lầm bầm nói gì đó, trông rất yếu ớt. Nếu không phải đôi tai cô đang đỏ lên thì nói không chừng có lẽ sẽ có thể tin tưởng hơn.
Ánh mắt Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm vào cô, sau khi hiểu được ý đồ của cô quả thực cũng bị kỹ năng biểu diễn vụng về này làm cho nở nụ cười.
Anh nhếch nhếch khóe môi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô gái trên mặt đất ngượng ngùng khi dần hiểu ra mình đang độc diễn một mình, tiếng kêu đau giả vờ ngày càng nhỏ lại, cuối cùng không nói thành tiếng.
"Anh ơi, anh... anh không quan tâm đến em sao?" Cô thì thào, như không thể tin được, còn có chút lên án.
Tống Lộc Bách quay đầu lại, nâng tay lên xoa trán, sau đó cúi gằm mặt bước đến với vẻ không hài lòng, hai tay luồn dưới cánh tay cô nhẹ nhàng nhấc lên một cái khiến cô gái nghiêng nghiêng vẹo vẹo buộc phải ngồi thẳng lên.
"Em ngã à?"
"Ngã." Chân Diểu kiên trì nói.
Vừa rồi Tống Lộc Bách chậm chạp cũng chẳng nói gì làm cô còn tưởng rằng chuyện mình giả bộ ngã đã bị nhìn ra...
Bây giờ anh hỏi như vậy, chắc là không biết ha?
"Ở đâu?"
"Chỗ này, còn có chỗ này... chỗ này nữa." Cô úp úp mở mở chỉ đại mấy chỗ: "Hình như chỗ nào cũng hơi đau."
Vừa dứt lời, Tống Lộc Bách liền giữ chân cô đùa nghịch vài cái, chắc là đang kiểm tra. Điều đó khiến cô đặc biệt cảm thấy chột dạ, cũng may cái gì anh cũng chưa nói.
"Anh ôm em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029815/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.