"Lộc Bách, sao anh lại đến đây?" Tống Diên Từ khó hiểu hỏi: "Anh không vào sao?"
Đồng tử Tống Lộc Bách hơi co rút lại, dịch khỏi người cô gái kia, lúc rũ mắt xuống viền môi đang mím chặt của anh có hơi buông lỏng ra, bề ngoài không nhìn ra vẻ gì bất thường.
"Đi công tác." Anh từ sảnh đi vào.
"Đi công tác? Đến Vân Thành sao?"
"Đúng lúc đi ngang qua, sẵn tiện ghé xem thử."
Chân Diểu cầm chiếc bát nông bằng gỗ, sững sờ đứng đó nghe cuộc nói chuyện giữa hai người ở ngoài sảnh, còn có tiếng động đóng cửa thay giày.
"Diểu Diểu, sao em không chào hỏi ai đó?" Tống Diên Từ cười đùa: "Lẽ nào mới mấy ngày không gặp thì đã không nghe ra giọng của Lộc Bách rồi sao?"
"Không có! Chỉ là khi nãy em chưa phản ứng kịp thôi." Cô vội phủ nhận, sau đó gượng gạo cười: "Anh... anh đến rồi."
Khóe môi Tống Lộc Bách hơi nhếch lên, vẽ lên một vòng cung đầy ý cười, nhưng không có độ ấm.
Bọn họ giống như người một nhà chào hỏi anh như "người ngoài".
"Có vẻ như anh không được hoan nghênh cho lắm."
"Sao có thể." Chân Diểu vịn vào sô pha đi về phía cửa hai bước, đưa đĩa bánh quy trong tay ra cùng với giọng điệu có vài phần xu nịnh: "Anh ăn cơm chưa, có đói không? Có muốn thử chút đồ ngọt do anh Diên Từ làm không, rất ngon đấy."
"Lại gọi tên anh nữa rồi, còn biết cách mượn hoa kính Phật nữa." Tống Diên Từ bật cười, lắc đầu tự lẩm bẩm một mình, rồi quay người đóng cửa lại.
Tống Lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029813/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.