Chân Diểu sửng sốt, nửa người phía trên như mất nhận thức.
"Em..." Tay của cô chống ở phía sau không biết phải làm gì rồi ấp úng trả lời một tiếng, hai má của cô có hơi khô khốc căng thẳng, sau khi bị nước mắt thấm ướt thì trở nên nóng bỏng.
"Em chưa nhìn thấy rõ." Chân Diểu thu cằm cẩn thận nói: "Chỉ nhìn thấy lướt qua, biết cằm và môi trông như thế nào."
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng lên tiếng xác minh: "Anh ơi, có phải anh là người đến tìm em trước khi em hôn mê đúng không?"
"Không."
"Hả?"
Bên tai bỗng dưng vang lên một tiếng cười nhạo nhẹ nhàng, gần đến mức hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô.
Nóng và ngứa.
"Không phải là anh thì có thể là ai." Người đàn ông lùi ra xa, giọng nói cũng vang từ xa tới: "Chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh à?"
Chân Diểu rụt người lại, nhịn xuống cảm giác muốn sờ lỗ tai, gật đầu rồi lại lắc, nghiêm túc sửa lại lời nói: "Chưa đến một nửa."
"Trông như thế nào?" Giọng điệu của người ông thờ ơ nhưng vẫn không từ bỏ chủ đề này.
"Nên miêu tả như thế nào nhỉ?" Cô thì thầm một cách ngượng ngùng, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên: "Rất giống với những gì anh cho em chạm vào lần trước."
Tống Lộc Bách cười một tiếng cực ngắn.
Chân Diểu không nghe ra ý nghĩa trong tiếng cười này của anh, nhưng cô thật sự nghĩ như vậy. Lần đó chạm vào, trong đầu cô đã hình dung ra khuôn mặt của anh, đường cong cằm rõ ràng hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029806/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.