Phiền toái?
Chân Diểu sững sờ một lúc, trong lòng bỗng dưng chợt lạnh, ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, không biết nên nói gì làm gì.
"Tiểu thư, cô đừng hiểu lầm ý của tiên sinh." Nhìn thấy sắc mặt cô gái tái nhợt, chú Lâm vội vàng hạ giọng: "Nếu tiên sinh thực sự cảm thấy phiền phức, thì cho dù thế nào cũng sẽ không quản, mấy ngày nay tiên sinh đối xử với cô như nào, trong lòng cô nhất định sẽ hiểu rõ điều đó."
"Có thật không?"
"Tất nhiên rồi."
Lòng Chân Diểu từ từ hạ xuống. Chú Lâm nói đúng, không chỉ ở nơi đây, lúc ở nhà lớn anh cũng năm lần bảy lượt chiếu cố cô, giúp đỡ cô, cô nghĩ như vậy không phải sẽ phản bội lại lòng tốt của anh sao?
Chân Diểu nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy có chút áy náy.
Tống Lục Bạch thản nhiên bước ra khỏi phòng bếp, dùng ngón tay thon dài giữ lấy thành ly, khi anh nhìn xuống và uống nước, anh vô tình liếc lên, những gì mà anh nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng có chút áy náy của cô gái.
Yết hầu của anh chuyển động, anh liếc nhìn chú Lâm một cái, hơi cau mày lại.
*
Trong thư phòng, một người ngồi lật qua lật lại tờ báo, cây bút lưu loát mà nguệch ngoặc vài nét chữ ở trang cuối.
"Ngày mai ở chỗ cũ, có tới không?"
Điện thoại đặt ở một bên, Tống Lộc Bách mắt cũng không nâng: "Không có thời gian."
"Không phải chứ, cậu thực sự muốn sau này trở thành một người anh trai tốt sao? Cậu đã từ chối chúng tôi bao nhiêu lần rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029801/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.