Chân Diểu ngồi trên xe chậm rãi uống sữa Tống Lịch Kiêu mua cho. Về phần bản thân Tống Lịch Kiêu đã bị Tống Lộc Bách trực tiếp ra lệnh không cho lên xe, nên chỉ có thể đi xe đạp trở về như cũ, mà lời cầu xin của cô cũng không có tác dụng gì.
Chẳng lẽ muốn tính sổ chuyện bọn họ rời đi trước anh sao?
"Còn đau sao?" Giọng nói của người đàn ông có hơi không tự nhiên, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng trầm thấp phá vỡ sự im lặng trong xe, tạo ra luồng sóng âm hình đẩy tới bên tai cô.
Chân Diểu phát hiện ra rằng bản thân đang đặt tay lên đầu gối, điều này có lẽ khiến anh hiểu lầm.
"Không đau rồi." Cô lắc đầu.
Đầu gối của cô bây giờ đã đỡ hơn nhiều, nhưng cô không khỏi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc vừa rồi được Tống Lộc Bách bế đến bệnh viện trường học, theo sau là Tống Lịch Kiêu đang vừa nói vừa lo lắng.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng chắc chắn rất được chú ý rồi...
Xe vừa khởi động thì rất nhanh lại tắt máy.
"Không muốn ngồi xe?" Tống Lộc Bách lại hỏi.
"Không phải."
"Nếu em sợ." Anh ngừng lại một lúc: "Thì xuống xe ngồi phía sau xe Lịch Kiêu đi."
Chân Diểu sững sờ, đột nhiên giữa lúc này không biết thực sự là anh đang hỏi ý kiến mình hay là muốn để mình xuống xe.
Sự im lặng chỉ kéo dài vài giây, tiếng mở khóa cửa phá vỡ bầu không khí nặng nề.
"Xuống xe."
Một chút tủi thân đột nhiên lan tràn trong lòng cô. Lúc nãy trước khi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029798/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.