Nhìn những bộ quần áo trước mặt, khuôn mặt Tống Lộc Bách thoáng hiện lên một tia hài lòng.
"Những thứ này đều là... anh chọn sao?" Biểu cảm của Tống Lịch Kiêu có chút kì lạ.
Nghe vậy ánh mắt anh ngừng lại lạnh nhạt nói: "Anh chỉ bảo cậu ta chuẩn bị, là cậu ta tự mình quyết định đặt nhiều như vậy."
"Tổng giám đốc Tống, không phải anh nói màu càng nhiều càng tốt, quần áo càng nhiều càng tốt, mang đến càng sớm càng tốt hay sao?" Từ Thừa tràn đầy oan ức, nhất thời không nhịn được lên tiếng biện bạch cho bản thân: "Vẫn còn một phần chưa được giao tới, có thể buổi chiều sẽ tới."
Quay lưng lại phía đám đông, Tống Lộc Bách nhắm mắt lại, gân xanh trên trán giật giật.
Nhiều chữ "càng" như vậy thành công khiến cả phòng khách trở nên yên tĩnh.
Giây tiếp theo Tống Lịch Kiêu vỗ đùi cười ra tiếng: "Được đó anh trai, không nghĩ tới anh lại có mong muốn mua sắm mãnh liệt đến như vậy, nếu không phải phòng khách không đủ rộng để anh bày ra, cũng là từ trước đến giờ không có ai làm em gái của anh nên anh mới không bộc lộ bản chất. Ngay cả gu thẩm mỹ của anh cũng quá ngay thẳng và quá cường điệu rồi. Dù Diểu Diểu có dễ thương đến đâu, cũng không thể bị anh hủy hoại như vậy được."
"Đâu có tệ như con nói đâu!" Tống Tất Xích nói: "Ba cảm thấy cũng khá đẹp, cô gái nhỏ nên mặc những loại quần áo màu sắc tươi đẹp như vậy, trông năng động và tràn đầy năng lượng."
Tống Lịch Kiêu vẫy vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cam-nguy-hiem-than-mat/1029796/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.