10.
Ngày hôm sau thức dậy tôi vẫn còn kinh hãi.
Lúc Hoa Cường, Lưu Quyên chạy về phía tôi, tôi lấy hai tay ôm chặt ngực mình.
Tôi nói, hai bây ra ngoài trước đi, tao muốn yên tĩnh.
Lưu Quyên ném cho tôi một ánh mắt như thể bị tổn thương rồi bước ra khỏi cửa phòng ngủ mà không thèm ngoảnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi quyết định gọi cho Trì Dương.
Điện thoại vang một hồi lâu mới có kết nối, giọng Trì Dương khàn khàn, giống như còn chưa tỉnh táo: “Ai đó?”
“Hôm nay tôi không được khỏe, không dắt hai đứa đi dạo được, anh dắt chúng một ngày nha.”
Anh ta dường như cuối cùng cũng tỉnh táo: “Giang Hàn? Cô không sao chứ? Bị đau ở đâu? Có cần tôi cùng tới bệnh viện khám không?”
“Không cần đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, anh nhớ đến đón và dắt chúng đi dạo nha.”
Anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Được thôi.”
Khi Trì Dương đến đón Hoa Cường và Lưu Quyên, tôi có chút lưu luyến, tôi đứng trước cửa sổ và nhìn họ ở phía xa.
Hai đứa, mỗi đứa xách một chiếc cặp nhỏ chạy theo Trì Dương.
Trước khi đi, Trì Dương còn đứng ở cửa lẩm bẩm: “Cô có thực sự cần tôi cùng tới bệnh viện không?”
Anh ấy cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt đen lay láy đầy quan tâm.
Tôi trống rỗng trong ba giây.
Hoa Cường ở bên cạnh: “Hú——!”
Trong phút chốc, tôi liền nhớ tới giấc mộng đêm qua, vội vàng nói: “Không cần, không cần.”
Anh ta có vẻ không vui, dắt hai con quễ quay đầu bỏ đi.
Căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cai-phun-nuoc-mieng/950124/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.