7.
Trước khi về, Trì Dương nói với tôi, mỗi tối sau khi tan sở anh ta sẽ đến gặp Hoa Cường, nhân tiện mang một ít phần ăn cho hai chúng nó luôn.
Tôi nói, anh thực sự không lo lắng khi để Hoa Cường ở đây qua đêm hả? Anh ấy nói thay vì lo cho Hoa Cường, tôi còn lo cho cô hơn.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời anh ta nói cũng có lý.
Vậy nên, trong vài tuần tiếp theo, ban ngày tôi phải cùng Hoa Cường và Lưu Quyên đi dạo, tranh thủ đào tạo “Lớp học nhỏ cai phun nước miếng”, ban đêm phải rửa tay và làm phần súp hai người.
Anh chàng Trì Dương này mỗi lần đến đều trông như một con ma đói được đầu thai, cho hai con ăn xong thì quay đầu chạy ra bàn ăn.
Lúc đầu, tôi rất phản kháng, nói rằng tôi chỉ có trách nhiệm giáo dục Hoa Cường, anh còn đến đòi cơm là thế nào?
Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói, nếu không thì sau này tôi sẽ trả tiền ăn? Mỗi ngày ăn đồ bên ngoài đến phát ngán rồi, chỉ thèm ăn mấy món thế này thôi.
Tôi nói anh có thời gian nấu ăn cho Hoa Cường, nhưng không có thời gian nấu ăn cho chính mình?
Anh ta ngượng ngùng gãi đầu, nói bữa ăn hằng ngày của Hoa Cường là được đặt từ cửa hàng thú cưng của em trai anh ta ở ngoài cổng chung cư, đồ của Lưu Quyên cũng vậy.
Ồ, thì ra là vậy.
Nhân viên văn phòng đúng là vất vả, may mà tôi nhận ra sớm nên mới chạy ra ngoài mở một quán cà phê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cai-phun-nuoc-mieng/950121/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.