Tôi rửa mặt, rửa tay, thay quần áo, sau đó nhét chiếc áo len mà Hoa Cường đã phun vào máy giặt.
Làm xong mấy việc này, điện thoại reo lên.
Là Trì Dương.
“Dạy dỗ thế nào rồi? Cho tôi gặp Hoa Cường chút. “
Tôi đã rất mệt mỏi nên tôi chỉ trả lời “ổn” với anh ấy
Đặt điện thoại xuống, tôi cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến lạ thường, ngoại trừ tiếng sột soạt phát ra từ phòng ngủ.
Một điềm báo dữ dội dấy lên trong lòng tôi.
Lòng rạo rực, tay run run.
Tôi đẩy cửa phòng ngủ.
Clm!
Hoa Cường, nó đang cấu xé con gấu dâu của tôi …
Cứu … đó là con gấu tôi ôm ngủ hàng ngày … Cứu …
Ai đó hãy cứu tôi!!!
…
Con gấu dâu bị ném vào góc ban công.
Hoa Cường và Lưu Quyên cũng bị tôi dùng hàng rào nhỏ chặn ở một góc phòng khách, chúng được sắp xếp ổn thoả liền nằm đó nhìn tôi.
Tôi bật bếp ga, nấu mì với ít xúc xích giăm bông.
Lửa vừa tắt, thì Trì Dương đến.
Anh ta xách túi lớn nhỏ, tôi nhìn lướt qua, còn có cả một hộp to cá hồi tươi.
Tôi thầm nghĩ, được đấy con trai, qua nhà hàng xóm còn biết mang quà, thế là tôi cười tươi nhận lấy.
“Ây da nhiều thế này thì ngại quá, anh đến thì cứ đến đi. Còn mua nhiều thế này làm gì? Thật là tốn kém mà!”
Trì Dương nhìn tôi, chậm rãi nói: “Đây là suất ăn của Hoa Cường.”
“…”
Hèn chi..
Tôi mở hàng rào nhỏ và để Hoa Cường đi ra.
Từ khi Trì Dương bước vào cửa, tiếng than khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cai-phun-nuoc-mieng/950119/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.