2.
Chúng tôi ngồi trong phòng khách, cái TV màn hình rộng đang phát lại video chứng cứ.
Anh ta nói, chúng ta vẫn phải xem CCTV để chứng minh anh ta không hãm hại vô cơ người khác.
Thế là, tôi nhìn Lưu Quyên nhảy đến cổng biệt thự, nhìn nó điên cuồng phun nước miếng vào Hoa Cường qua cánh cổng chạm khắc bằng đồng.
Nó càng phun càng phấn khích, thậm chí còn thong thả nhả chậm, cứ “phụt!” làm mù mắt Hoa Cường.
Hoa Cường bị phun nhiều như thế chỉ biết sủa dữ dội, nó ngu ngốc đến mức không biết chỉ cần trốn đi là được.
Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng nhớ ra là vào buổi trưa của tháng trước, lúc ra ngoài ăn cơm tôi quên đóng cửa, thế nên Lưu Quyên đã nhân cơ hội này mà chuồn ra ngoài. Tối về đến nhà phát hiện không thấy nó, còn đang định lao ra ngoài tìm thì thấy nó đang vui vui vẻ vẻ trở về.
Nhớ lại mới thấu, lúc đó tôi còn thở phào nhẹ nhõm, còn nghĩ nó thế mà cũng biết đường về nhà cơ đấy.
Ai mà ngờ con quễ này lại gây ra chuyện tồi tệ như này!
Đoạn video vẫn đang phát, mỗi lần Lưu Quyên phun nước miếng, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha lại gập ngón tay ra đếm: “Một lần, hai lần, ba lần …”
Mỗi lần anh ta đếm, tim tôi lại run lên, cứ sợ sau khi đếm xong, anh ta sẽ nói “một lần một ngàn tệ” với tôi.
Đếm đến lần thứ 23, Hoa Cường cuối cùng cũng học được cách phun nước miếng.
Hai đứa chúng nó cứ phun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-cai-phun-nuoc-mieng/950116/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.