Cố Thanh Hà cố gắng đè nén sự đau đớn trong lòng, giơ điện thoại lên, đưa ra trước mặt Phó Nhi Thương, nói với giọng khàn khàn: “Bây giờ anh gọi điện thoại đến sở cảnh sát, bảo họ thả Lục Minh Dân và bố anh ấy ra, tôi lập tức sẽ nhảy từ đây xuống, mãi mãi biến mất trước mặt anh.”
Phó Nhi Thương nhìn chằm chằm vào cô, không hề nói gì.
Cố Thanh Hà sốt ruột lại nhét điện thoại vào tay anh: “Tôi đồng ý với anh tất cả mọi thứ, Phó Nhi Thương, cầu xin anh hãy thả Lục Minh Dân ra…”
“Ha.” Phó Nhi Thương cười lạnh lùng.
“Cầu xin tôi vài câu đã muốn tôi thả người ư, Cố Thanh Hà, cô cho rằng cô là ai chứ?” Đôi mắt của Phó Nhi Thương lạnh lùng đến đáng sợ.
Dòng máu nóng hổi ướt át bỗng rơi trên cánh tay anh, nổi bật trên áo sơ mi trắng như tuyết.
Phó Nhi Thương đột nhiên ngẩng đầu nhìn theo dòng máu đang chảy, thấy trên cằm Cố Thanh Hà nhếch nhác dính đầy máu tươi…
Cô đang chảy rất nhiều máu mũi.
Cố Thanh Hà cũng vội vàng phản ứng lại, nhanh chóng đẩy Phó Nhi Thương ra bịt mũi lại.
Máu mũi chảy rất nhiều, theo khóe miệng chảy xuống, rơi xuống sàn nhà thành những vết vô cùng thê thảm và đáng sợ.
Đột nhiên Phó Nhi Thương luống cuống, nắm chặt lấy bờ vai cô: “Chuyện gì vậy? Sao cô lại bị chảy máu…”
Cố Thanh Hà vội vàng lắc đầu, tránh khỏi Phó Nhi Thương định đi vào phòng tắm.
Phó Nhi Thương lại kéo cô lại cô, lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-toi-yeu-nguoi-qua-sau-dam/213712/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.