Chương trước
Chương sau
Đường Tam Thập Lục trực tiếp kéo hắn lại, lắc đầu nói:
- Không cần đi.

Trần Trường Sinh nhìn hắn hỏi:
- Vì sao?

Đường Tam Thập Lục vỗ vai hắn, nói:
- Lúc nha đầu tên Sương Nhi đem hôn thư trả lại, còn thay Từ Thế Tích nói gì đó với ngươi, ta tin ngươi nghe xong chắc sẽ không còn muốn từ hôn, cho dù muốn từ hôn, cũng sẽ không đi tìm Giáo hoàng đại nhân.

- Nói cái gì?
Trần Trường Sinh hỏi.

Đường Tam Thập Lục nói:
- Từ Thế Tích nói, nghe nói ngươi lúc trước từng nói với người trong thần tướng phủ, trừ phi là Từ Hữu Dung tới gặp ngươi tỏ ý muốn từ hôn ngươi mới đồng ý. Như vậy từ tối nay, hôn ước giữa ngươi và Từ Hữu Dung người làm phụ thân như hắn không thể nhúng tay, không để ý tới nữa, nhưng ngươi muốn từ hôn thì phải tới gặp Từ Hữu Dung, chính miệng nói với nàng ta không cần mối hôn sự này.

Trần Trường Sinh hơi giật mình. Hắn chỉ là thiếu niên, làm sao bì kịp được với nhân vật láu cá không biết xấu hổ như Từ Thế Tích, hoàn toàn không nghĩ tới sự tình có thể phát triển như vậy. Hắn không thích Từ Hữu Dung, không có bất kỳ hảo cảm nào, trải qua nhiều chuyện như vậy, những chuyện mơ hồ năm đó đều hoàn toàn không còn, nhưng hôm Thanh Đằng Yến nàng đã đưa tới lá thư này, cũng bởi vì lá thư này, bất kể của dụng ý của nàng là gì thì hắn đều cảm tạ nàng, không muốn làm gì tổn thương tới nàng.

- Chẳng lẽ Từ Thế Tích nghĩ như vậy hay sao?
Hắn nói suy nghĩ của mình cho Đường Tam Thập Lục, sau đó cau mày, lo lắng hỏi.

Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Đừng tìm loại người như Từ Thế Tích đi so lòng dạ, ngươi năm nay mới 15, có nhăn mặt cũng tạo nổi vẻ thâm trầm, chỉ thấy buồn cười.

Trần Trường Sinh hỏi:
- Vậy rốt cuộc hắn ta có ý gì?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, nói:
- Ý tứ của Từ Thế Tích rõ ràng như vậy, ngươi không nhìn ra sao? Hắn giờ không muốn từ hôn, kiếm cớ đẩy về phía ngươi, ngươi phải từ hôn trước mặt Từ Hữu Dung mới có nghĩa. Rất rõ ràng, hắn kết luận một khi ngươi gặp Từ Hữu Dung, nhìn thấy nữ nhi bảo bối của hắn thì sẽ không từ hôn nổi.

Trần Trường Sinh khó hiểu, hỏi:
- Vì sao?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, xác nhận hắn thật sự vẫn không rõ, không khỏi thở dài, nói:
- Bởi vì không ai nhìn thấy Từ Hữu Dung rồi mà không muốn ở cùng với nàng ta.

Trần Trường Sinh vẫn khó hiểu, tiếp tục hỏi:
- Vì sao?

Đường Tam Thập Lục tức giận vô cùng, lại không biết nên giải thích như thế nào, rất lâu sau mới thốt được lên:
- Bởi vì nàng xinh đẹp.

Đương nhiên không phải nguyên nhân đơn giản như vậy, nhưng đây là lý do đơn giản nhất Đường Tam Thập Lục nghĩ ra được, đại khái cũng có thể thuyết phục được tên ngốc Trần Trường Sinh. Đương nhiên, điều này khiến thẩm mỹ và tương quan của hắn thất bại, vì thế hắn rất căm tức, thanh âm lớn hơn, kết quả trước tàng thư quán có thêm một cơn mưa phùn.

Một lát sau. Trần Trường Sinh lấy khăn tay cẩn thận lau mặt, sau đó đi tới lầu nhỏ, bóng dáng rất tiêu điều, không biết qua bao lâu mới xuất hiện lần nữa.

Đường Tam Thập Lục nhớ tới hắn thích sạch sẽ, rất chân thành xin lỗi.

Trần Trường Sinh tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái phất tay tỏ ý không sao, vẻ mặt lại có chút do dự, thấp giọng hỏi:
- Nàng... Thật sự rất đẹp sao.

Cùng đêm đó, thiếu niên Quốc Giáo Học Viện nghiêm túc thảo luận một phen, Đông Ngự Thần Tướng Phủ sao bỗng nhiên thay đổi chủ ý, đồng ý hôn ước với Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh nghĩ là do biểu hiện của mình ở Đại Triều Thí quá mức kinh diễm liền bị Đường Tam Thập Lục cười lạnh phủ định. Đường Tam Thập Lục cho rằng thái độ Từ Thế Tích chuyển biến hẳn có liên quan tới phán đoán của hắn về thời cuộc.

Hiện giờ thế cục Đại Chu triều đã khác so với mấy năm trước, bất kể Thánh Hậu nương nương có nguyện ý hay không, bà ta vẫn phải bắt đầu xem xét truyền ngôi vị Hoàng đế cho ai, lúc này xem ra, các vương gia đều có cơ hội, Trần Lưu Vương cũng có khả năng, Thiên Hải gia lại không có bất kỳ hy vọng gì.

Vẫn là câu nói kia, thần dân Đại Chu có thể tiếp nhận nương nương thống trị, cũng tuyệt đối không muốn người thân của bà tiếp tục thống trị, rất nhiều người đều đang đợi người họ Trần trở về. Nhất là trong quá trình Trần Trường Sinh tham gia thi đấu Đại Triều Thí, Giáo hoàng đại nhân đã biểu hiện ra ngoài một phần thái độ.

Từ Thế Tích là thân tín của Thánh Hậu nương nương, nhưng hắn cũng phải suy xét tương lai cho thần tướng phủ —— Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học Viện rõ ràng đã được Giáo hoàng đại nhân tán thành, có thể thông qua hôn sự này để tiến tới tương lai, kể cả không thành, hắn cũng không hy vọng Trần Trường Sinh có thêm địch ý với mình.

Nghe xong phân tích của Đường Tam Thập Lục, Trần Trường Sinh cảm thấy rất có đạo lý, nghĩ thầm con cháu quý tộc quả nhiên khác biệt, định quay lại hỏi Hiên Viên Phá thì đã thấy Yêu tộc thiếu niên đang ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trần Trường Sinh đúng giờ tỉnh lại, đánh thức Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá, đi vào chỗ người gác cổng bắt đầu nướng thịt, như hôm trước đã nói là cùng Kim Ngọc Luật chúc mừng.

- Thu Sơn Quân đã làm được chuyện gì? Không ngờ quốc giáo nam bắc, Đại Chu triều và Bạch Đế thành cùng ban chiếu thư ngợi khen? Việc tên ngươi đứng đầu danh sách còn không hot bằng.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh thông cảm nói, lại phát hiện Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, vẻ mặt rõ ràng đã sớm biết việc này, không khỏi hơi dị:
- Ngươi có biết chuyện này?

Trần Trường Sinh nói:
- Đêm qua ở Đông Ngự Thần Tướng Phủ đã biết.

- Vậy sao đêm qua không nói với chúng ta?

- Quên mất.

Chỗ gác cổng Quốc Giáo Học Viện an tĩnh, chỉ có tiếng dầu mỡ cháy trong lửa.

- Âm thầm biệt tích nửa năm, hoá ra đúng là mai danh ẩn tích, đi theo tổ chức áo đen, đuổi tới tung tích của Chu Viên, bản lĩnh này công trạng này, quả thật rất giỏi.

Kim Ngọc Luật trở lại phòng, hắn nói lại tin tức mới nhận được từ Ly Cung, tin tức đó đương nhiên đầy đủ hơn những lời đồn đại trên mạng nhiều.

Đường Tam Thập Lục đứng bên Trần Trường Sinh, nghe lời này đương nhiên có chút không thoải mái, nhưng không cách nào phản bác —— dưới tình huống Thu Sơn Quân không ngoại viện có thể tranh với các cường giả trẻ tuổi của Ma tộc, cuối cùng thành công đoạt mở ra Chu Viên trước, có thể tưởng tượng đã trải qua hung hiểm như thế nào, Đại Triều Thí nhìn như kịch liệt, kì thực không thể so sánh với.

- Tổ chức gì chứ?
Trần Trường Sinh nhìn Kim Ngọc Luật.

Kim Ngọc Luật gật đầu, đến tận đây hắn mới hiểu hóa ra việc này liên quan tới Lạc Lạc bị đâm, tên thích khác ma tộc bị Tiết Tỉnh Xuyên bắt được hẳn là một thành viên bên trong tổ chức.

- Chu Viên rốt cuộc là cái gì?

Đây là nghi vấn lớn nhất lúc này của ba thiếu niên Quốc Giáo Học Viện.

Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá thuở nhỏ sinh trưởng nơi hương dã, trên đạo tạng cũng không có ghi lại, mà Đường Tam Thập Lục là con nhà thế gia cũng chưa từng nghe qua Chu Viên, trong hồi ức của hắn, lúc lão thái gia nhà mình ôm gối uống rượu nghĩ tới chuyện xưa cũng chưa từng nói qua hai chữ này.

- Học cung, hoặc là nói thế giới Thanh Diệp là tiểu thế giới của Giáo hoàng đại nhân.

Kim Ngọc Luật nghĩ đến tên người kia, vẻ mặt vô thức trở nên ngưng trọng, thậm chí có chút kính sợ:
- Chu Viên, chính là tiểu thế giới của Chu Độc Phu.

Chu Độc Phu, một ngàn năm qua, là người mạnh nhất đại lục.

Bất kể Nhân Tộc, Ma tộc hay Yêu tộc, bộ lạc thần bí sống trong cấm địa, toàn bộ xếp vào một chỗ thì hắn là người mạnh nhất.

Rất nhiều năm trước, hắn đi xa không có tin tức, rất nhiều người cho là hắn chết rồi, rất nhiều người lại cho là hắn đi thế giới khác, tóm lại hắn đã đi mà không trở lại, chỉ để lại một tiểu thế giới.

Tiểu thế giới kia là Chu Viên.

ì đành phải đi làm phiền Giáo hoàng đại nhân.

Người giải hôn, nên là người buộc hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.