Chương trước
Chương sau
Nhìn những chữ trên bút ký, hắn dường như thấy được Vương Chi Sách năm đó, một thư sinh vào kinh đi thi nhưng không cầu quan, đi ngàn dặm đường vào kinh đô chỉ vì muốn đọc vạn quyển sách, ở thành Lạc Dương nhìn thấy một cô nương, vì thế trong mắt thư sinh có thêm một đoạn phong cảnh, dừng bước.

Thư sinh trẻ tuổi bắt đầu hành tẩu, tới kinh đô nhưng chưa từng quên mục đích ban đầu, chỉ là cuộc sống không được lý tưởng, phong cảnh thay đổi rất nhiều, cô nương biến thành hư không, hắn bắt đầu làm quan, biến thành danh nhân, sau đó bị bắt tiến vào hắn thế giới hắn không muốn tiến vào, cũng không hề quen thuộc.

Đọc đến đây, tâm tình của Trần Trường Sinh trở nên khẩn trương, bút ký của Vương Chi Sách sắp đi vào chỗ mấu chốt nhất, cũng là chỗ hắn muốn biết nhất, thái tổ bị giam lỏng ở trong thâm cung kia đã nói gì với Vương Chi Sách, kế tiếp có thể sẽ nhìn thấy cái thuyết pháp là Nghịch Thiên Cải Mệnh kia.

Hắn tiếp tục đọc bút ký.

- Về Thái tổ Hoàng đế có rất nhiều tin đồn, trong đó nổi danh nhất là Nghịch Thiên Cải Mệnh, trên đại lục vẫn lưu truyền việc này, rất nhiều năm trước, thái tổ làm quen với người đứng đầu đạo môn, là giáo hoàng Ly Cung đời trước, dùng bí pháp hiến tế sao trời, do đó Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công, đế sao ở trong bầu trời đêm vĩnh hằng chiếu sáng đại địa, mà sau khi thay đổi Bách Thảo lại càng có thêm nhiều lời đồn khác. Như thái tổ vì Nghịch Thiên Cải Mệnh, nguyện ý chỉ lưu lại một đứa con truyền huyết mạch, còn lại sẽ dâng cho sao trời làm tế... Song khi thái tổ thành công đăng cơ lại không muốn thực hiện lời hứa năm đó, trên thực tế, các con của hắn ưu tú như thế sao nỡ bắt chúng đi tìm chết? Hơn nữa ai nguyện ý đi tìm chết?

- Ta không biết Tề vương và Vương gia có nghe đồn qua chưa, cho dù đã nghe được thì có tin tưởng lời đồn này không, nhưng bất kể thật giả, chỉ cần nó đã xuất hiện, chỉ cần bị nghe thấy, nhưng tâm tư trong lòng họ liền biến thành rắn độc không ngừng cắn xé trái tim của bọn họ. Từ phá Lạc Dương đến kinh đô, những người con của thái tổ vẫn không thể duy trì quan hệ tốt đẹp, điều này có liên quan tới kế thừa hoàng quyền. Nhất định phải thừa nhận, những đứa con của thái tổ đều rất ưu tú, nhưng bệ hạ mới là người hùng mạnh nhất, lúc này Vương gia còn muốn ảnh hưởng tới lựa chọn của thái tổ, chờ đợi vận mạng an bài xong, bệ hạ sẽ không chút do dự động thủ trước, giết sạch tất cả huynh đệ của mình...

- Ta hỏi Thái tổ Hoàng đế, rốt cuộc có chuyện Nghịch Thiên Cải Mệnh hay không, hôm đó hắn uống say, cười rạng rỡ như một đứa bé mà cũng giống như một con hồ ly, hắn không trả lời thẳng vấn đề của ta, chỉ đập đập chén rượu hát kịch địa phương của Thiên Lương Quận, đầu không ngừng gật gù, giống như sắp ngủ ngay vậy.

- Hiện tại nhớ tới, bệ hạ thật là một người rất giỏi, hắn lấy thái độ lãnh huyết và hùng mạnh tới trước vận mệnh, hắn không có tiếp nhận vận mệnh an bài mà là quyết định vận mệnh của người khác, hắn không có bị thái tổ lựa chọn, mà là thay thế thái tổ đưa ra lựa chọn, hắn giết sạch mọi người, chỉ để cho thái tổ một đứa con trai, như vậy bất kể là hoàng quyền hay lời đồn Nghịch Thiên Cải Mệnh đều không cần phải thảo luận nữa, nếu theo hiệu quả mà nói, bất kể Đại Chu hay cả nhân loại đều cần quyết đoán cực đoan này. Năm đó ở Thiên Lương Quận, kỵ binh của hắn từng nhiều lần bị Ma tộc Lang kỵ thu thập cực thảm, sau ở thành Lạc Dương thảm bại dưới tay Đại huynh, nhưng tống hợp lại thì dù là Ma quân hay Đại huynh cũng không bằng hắn, hắn là người hùng mạnh nhất nên thiên hạ vào tay hắn, cũng không ngoài dự liệu của ta, đương nhiên trong quá trình đã xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự không thể vui mừng cho hắn.

- Chuyện kế tiếp vẫn như cũ không ngoài sở liệu, bệ hạ bắt đầu cần cù chấp chính, tỉ mỉ trị quốc, đại lục dần dần bình tĩnh lại, Đại Chu từ từ hưng thịnh, thái tổ bệ hạ không còn kiên nhẫn đánh cờ và ngắm mỹ nữ, hoặc cũng có thể do quá lâu, bệ hạ cũng không cho ta tiếp tục ở lại thâm cung mà để ta đi Trích Tinh Học Viện dạy học. Dạy học đồng thời có thể đọc sách, đối với chuyện này ta không có ý kiến mà còn rất cảm kích, hơn nữa ta rất rõ dụng ý bệ hạ để cho ta đi Trích Tinh Học Viện, việc bắc chinh Ma tộc hẳn không còn xa.

- Đêm đó ở Bách Thảo Viên, ta và bệ hạ không còn là bằng hữu mà là quân thần, mặc dù có rất nhiều chuyện ta không muốn làm, nhưng đối với chuyện liên quan tới Ma tộc ta nguyện ý tham dự. Bệ hạ muốn xóa đi sự sỉ nhục, quân thần quân dân đều dụng tâm, mấy năm thời gian đã chuẩn bị xong việc bắc chinh, bệ hạ trực tiếp cho ta làm phó soái khiến trên dưới triều đình nghị luận, Trình mập mạp phẫn nộ nhất, tất cả mọi người là người quen, đều cảm thấy ta chỉ biết lý luận suông, chưa từng có bản lĩnh cầm binh, có tài đức gì mà đảm đương chức vụ đó.

- Đối với chuyện này ta không có gì để giải thích, ta rất rõ ràng, bệ hạ muốn ta làm phó soái, ngoại trừ muốn dùng những thứ ta chuẩn bị ở Trích Tinh Học Viện mấy năm nay cũng là vì muốn tự mình quyết định con đường sau này, hoặc là chết trên chiến trường với Ma tộc hoặc là rời đi, đi tìm nàng hoặc đi tìm Đại huynh nhưng ta không đi, bởi vì chiến tranh với Ma tộc không phải chuyện một năm hai năm, nếu ta quyết định làm chuyện này, như vậy bất kể chết hay bỏ đi thì cũng phải sau khi kết thúc chiến tranh với Ma tộc mới được.

- Rất may mắn, chúng ta thắng lợi.

Trần Trường Sinh hít một hơi thật sâu, tuy rằng hắn quan tâm bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh, nhưng đọc tường thuật trận chiến với Ma tộc năm đó thì không khỏi có cảm xúc mênh mông, Vương Chi Sách miêu tả sơ lược một câu mà không biết hàm chứa bao nhiêu gió tanh mưa máu, gian nan khốn khổ.

May mắn là nhân loại thắng lợi.

- Sau thắng lợi đó là luận công, bệ hạ quyết định xây một tòa Lăng Yên các, treo tranh của các công thần lên trên, ta biết mình cũng sẽ được treo tranh lên đó thì cảm giác có chút quái dị, bởi vì ta thấy bức họa rất giống như hiến tế, hẳn là việc nên làm sau khi chết.

Trần Trường Sinh đọc đến đây, trong vô thức nhìn bốn phía, nương theo ánh sáng dạ minh châu nhìn hơn mười bức họa công thần danh tướng, dường như trong ánh sáng dịu dàng, nhưng người trong bức họa lẳng lặng nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy có chút rét lạnh.

- Lăng Yên các tu thành, Ngô Đạo tử bắt đầu thay vữ hình chúng ta, không lâu sau, trưởng tôn chết, Trịnh quốc công chết, Ngụy Quốc Công cũng chết... Những người trong bức họa Lăng Yên các chậm rãi chết đi. Vào lúc đó bắt đầu có tin đồn, nghe nói bệ hạ lúc trước vì chiến thắng Ma tộc nên cũng giống như phụ thân của hắn, cùng Giáo hoàng liên kết hiến tế cho sao trời, cuối cùng Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công, mà tế phẩm của bệ hạ chính là hai mươi bốn vị đại thần tướng công thần trong Lăng Yên các.

- Ngày thứ sau Đỗ Như Vũ hạ táng, đó là một ngày mưa kéo dài, Ngô Đạo tử từ trong cung đi ra âm thầm tới gặp ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn nói với ta sau khi họa xong hai mươi bốn bức họa hắn cũng sẽ chết. Ta biết hắn cũng nghe được lời đồn bệ hạ Nghịch Thiên Cải Mệnh, đoán được mấy chuyện gì đó, ta cũng không nói gì, nghĩ biện pháp âm thầm đưa hắn ra khỏi kinh đô, nghe nói sau đó hắn đi chùa tự. Sở dĩ ta không nói gì là vì ta căn bản không tin tưởng vào chuyện Nghịch Thiên Cải Mệnh, bao gồm Thái tổ Hoàng đế ban đầu ở trong thâm cung say rượu gật đầu, còn có những lời nói trước khi chết, ta nghĩ đó là những lời mà lão nhân gia không chịu cô đơn nói ra để lần nữa tìm lại quyền uy và lực lượng của mình, thêm vào cuộc đời mình một hơi thở thần bí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.