Chương trước
Chương sau
Đột nhiên, một khí tức cường đại từ trong thân thể của Chiết Tụ phát ra.

Hắn ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng tru.

NGAO

Thanh thê lương tru tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ, tràn đầy khinh miệt và kiêu ngạo.

Tiếng gào thét như hướng vào bầu trời đêm đầy trời sao, càng như muốn nói với phương bắc xa xôi: Ta thắng

Ở trong Thiên Thư Lăng, tinh quang dừng ở các thiếu niên phá cảnh Thông U, như đèn đuốc rực rỡ, rất là xinh đẹp.

Nếu như từ ngoài lăng trông vào, cứ như cả tòa Thiên Thư Lăng đang bắn pháo hoa.

Hình ảnh vẫn xinh đẹp, nhưng lại càng thêm rung động lòng người.

Trước thần đạo Thiên Thư Lăng có tòa đình hóng mát.

Đình hóng mát khắp nơi đều là nông kênh, trong kênh có nước chảy xuôi dòng.

Tối nay trên mặt nước phủ thêm một tầng tuyết sương mỏng, sau đó bị vô số pháo hoa trong lăng chiếu sáng lên.

Dưới đình hóng mát, món khôi giáp tro bụi cũng bị pháo hoa chiếu sáng lên.

Trên mũ giáp rỉ sét chợt xuất hiện ánh sáng chợt lóe.

Người trong khôi giáp tỉnh lại.

Một thanh âm tang thương từ trong nón truyền ra, có vẻ có chút nặng nề.

- Quả nhiên tới mùa hoa nở rồi.

Làm đệ nhất thần tướng đại lục, lão nhân rời khỏi tiền tuyến, thủ lăng mấy trăm năm, thủ hộ tương lai nhân loại, khi hắn nhìn thấy Thiên Thư Lăng đêm nay thì đương nhiên vui mừng, sau đó ở trong lòng yên lặng cảm tạ hai người. Một người tên Tuân Mai, một người tên Trần Trường Sinh.

Ở ngoài Thiên Thư Lăng, các đại nhân vật tới xem Trần Trường Sinh, căn bản không nghĩ có thể thấy hình ảnh rung động lòng người như thế.

Trong một đêm, mười mấy người xem bia người tập thể Thông U

Hình ảnh như vậy chưa từng xuất hiện trong lịch sử.

Ngoài lăng tĩnh lặng, ngẫu nhiên sẽ vang lên vài tiếng thở dài.

Pháo hoa dần tan, ánh sao dần tối, Thiên Thư Lăng dần dần khôi phục bình thường.

Đại nhân vật Quốc giáo, triều đình cùng với các tông phái học viện ngoại lệ đêì tiến nhập Thiên Thư Lăng, ở dưới lăng đứng chờ.

Tối nay người trẻ tuổi phá cảnh nhiều lắm, có người phá cảnh Thông U, có người tiến nhập Thông U trung cảnh, còn có người Tụ Tinh thành công, đối với nhân loại mà nói là mùa thu hoạch. Bọn họ nhất định phải tự mình đến xử lý những việc tiếp theo, tuyệt không cho phép xuất hiện vấn đề gì.

Trần Trường Sinh tỉnh lại, phát hiện mình khoanh chân ngồi trước bia, mắt nhìn sắc trời, ngẫm nghĩ một chút, xác nhận là canh năm.

Đúng là trước ánh bình minh.

Hắn đứng dậy, đi đến vách đá.

Dưới vách đá, thác nước vẫn như phát ra âm thanh kinh tâm động phách.

Trần Trường Sinh không ra mồ hôi, không có cảm giác uể oải, không có đau nhức, dường như không có chuyện gì phát sinh qua.

Nhưng hắn biết đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Sáng sớm, ánh sáng không đủ để chiếu sáng lên kinh đô phía xa.

Nhưng trong mắt hắn, kinh đô rõ ràng như vậy, mỗi con ngõ, thậm chí là dung thụ trong Quốc Giáo Học Viện như ở ngay trước người.

Nắng sớm dần dần tiến đến, sao trời dần dần biến mất.

Nhưng hắn biết sao còn trên đỉnh đầu.

Trần Trường Sinh có thể tinh tường cảm giác mệnh sao của mình.

Đây là lần đầu tiên vào ban ngày, cảm giác được mệnh sao của mình.

Ánh sáng mặt trời ló khỏi đường chân trời.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt hắn.

Không biết vì sao.

Không rõ vì sao.

Trần Trường Sinh cũng không biết đêm qua Thiên Thư Lăng đã xảy ra hình ảnh đồ sộ như vậy.

Hắn không biết mình đã trở thành người trẻ tuổi nhất Thông U Thượng Cảnh từ trước tới nay.

Nhưng hắn cảm thấy rất cảm động.


Đối mặt với ánh mặt trời màu đỏ, Trần Trường Sinh mở rộng hai tay, làm một chuyện hoàn toàn vi phạm quy luật tu hành. Sau khi hồi tưởng lại, hắn cũng không biết vì sao lúc ấy mình làm như vậy. Chỉ là vì hắn muốn làm liền làm, hướng bầu trời xanh lam tìm kiếm mệnh sao, sau đó bắt đầu dẫn tinh quang.

Đây là lần đầu tiên hắn thử dẫn tinh quang tẩy tủy vào ban ngày.

Đây cũng là lần đầu trong vô số năm có người tu hành dẫn tinh quang tẩy tủy vào ban ngày.

Có thể thể do may mắn, Trần Trường Sinh không chết, cũng không bị đốt thành tro tàn, ngược lại cảm nhận rõ ràng sau khi u phủ chi môn hoàn toàn mở ra, tốc độ dẫn sao so với trước nhanh gấp mấy trăm lần.

Đúng vậy, kinh mạch của Trần Trường Sinh vẫn còn nhiều chỗ gãy, hơn nữa là kinh mạch trung đẳng, vách núi vạn trượng vẫn tồn tại như cũ, cắt thành vô số kinh mạch, nhất là ở bốn phía u phủ trong tạng phụ, ánh sao hóa thành chân nguyên trước nay chưa từng có sự dư thừa, thậm chí thương thế kinh mạch cũng tốt hơn một chút.

Điều này chẳng lẽ là sự thần kỳ của Thiên Thư Bia? Hắn xoay người đoạn bia trong nhà tạm im lặng suy nghĩ.

Lúc này hắn đứng ở bên vách đá, hai nơi cách nhau hơi xa, nhìn không rõ lắm, nhưng hắn cảm thấy bản thân nhìn thấy được tấm bia đá kia, hơn nữa không phải do hoa mắt.

Đến tận lúc này, Trần Trường Sinh chân chính giải được tất cả Thiên Thư Bia, làm được chuyện Chu Độc Phu đã làm năm đó.

Nếu hắn tiếp tục đi tới, hẳn là sẽ tiến vào lăng tẩm khác, nhìn được những Thiên Thư Bia hơn. Nhưng hắn nhìn trời, không hề tiếp tục, cứ như vậy rời đi.

Sáng sớm Thiên Thư Lăng rất an tĩnh, cảnh tượng pháo hoa rực rỡ đêm qua không còn, trước mười bảy tòa bia không còn ai, đường đi thông lên lăng cũng không có ai.

Rất nhiều người đều đang ngủ say vẫn chưa tỉnh lại, hoặc là phải thêm mấy ngày nữa mới có thể tỉnh lại.

Phá cảnh, cho tới bây giờ cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Không phải tất cả mọi người có thể giống như Trần Trường Sinh, nhìn như tùy ý đã bước qua cánh cửa kia, cả cảm giác mỏi mệt cũng không có. Đương nhiên, với vài người mà nói, phá cảnh cũng không phải là chuyện quá khó khăn, tỷ như Cẩu Hàn Thực.

Cẩu Hàn Thực đứng ở cuối đường núi, lẳng lặng chờ hắn.

Trần Trường Sinh đi tới trước hắn chắp tay làm lễ, nhìn ánh sáng thản nhiên trong mắt cũng biết cảnh giới của hắn đã được nâng cao.

Từ Thanh Đằng Yến đến Đại Triều Thí lại đến Thiên Thư Lăng, cảnh giới hai người bọn họ hoàn toàn nhất trí, đều tới Thông U Thượng Cảnh.

Trần Trường Sinh hướng hắn cáo biệt, nói:
- Ta phải đi đây.

Cẩu Hàn Thực nói:
- Cách ngày Chu Viên mở ra còn có mấy ngày, thời gian hẳn là đủ.

Trần Trường Sinh nói:
- Ở trong kinh đô, còn có chút chuyện cần phải chuẩn bị.

Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát, nói:
- Ta không định đi Chu Viên, trên đường nhớ bảo trọng.

Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi:
- Ngươi ở đây làm gì?

- Ít nhất phải xem hết mười bảy tòa bia trước lăng,
Cẩu Hàn Thực mỉm cười nói.

Trần Trường Sinh thành khẩn nói:
- Chúc ngươi thuận lợi.

Cẩu Hàn Thực nhìn hắn nói:
- Các thí sinh trong Đại Triều Thí hẳn nên cảm tạ ngươi.

Trần Trường Sinh khó hiểu, Cẩu Hàn Thực kể lại chuyện xảy ra đêm qua.

Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Không cần cảm tạ, ta chỉ làm chuyện mình muốn làm.

Cẩu Hàn Thực biết không phải hắn khiêm tốn mà quả thật hắn chỉ muốn giải bia, về phần ánh sáng ở kinh đô và Thiên Thư Lăng, cũng không vì ý chí của hắn mà biến mất.

Hai người sóng vai đi về nhà cỏ.

Lướt qua rào tre mới làm, Trần Trường Sinh đi vào nhà bắt đầu thu thập hành lý, lắc đầu nhìn Đường Tam Thập Lục ngáy như sấm lại phát hiện Chiết Tụ không có ở trong phòng, không khỏi có chút buồn bực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.