Chương trước
Chương sau
Giống như Cẩu Hàn Thực nói như vậy, tất cả mọi người hẳn là cảm tạ Trần Trường Sinh, các học viện tông phái hẳn là cảm tạ, Đại Chu cùng với cả thế giới loài người đều hẳn là cảm tạ hắn, tối nay Giáo Hoàng đại nhân trực tiếp bổ nhiệm hắn làm viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, bên trong quốc giáo đúng là không có bất kỳ âm thanh phản đối, nói vậy ngày mai bên ngoài quốc giáo cũng không có ai dám phản đối, là vì tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng, đây là công lao tưởng thưởng.

Chu Thông đã trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói:
- Bệ hạ mới vừa nói hắn là chân nhân.

Mạc Vũ nghe vậy hơi kinh sợ, thật không ngờ nương nương đánh giá đối với Trần Trường Sinh đúng là cao như thế.

- Có công, không thể giết, chân nhân, giết không được, nhưng dù sao cũng phải làm chút việc.

Chu Thông lắc lắc đầu, đi ra ngoài hướng Kết Viên, không ngừng lầu bầu, tựa như lão bà bà vỡ miệng.

Mạc Vũ nhìn bóng lưng của hắn, có chút bất an.

Trong tiểu lâu của Quốc Giáo Học Viện, giường ấm áp kia được tấm đệm thật sự rất dễ chịu.

Nàng không hy vọng sau này ngửi không thấy.

Đệm chăn lại ấm áp như thế nào, cũng không thể khiến Trần Trường Sinh dừng lại thêm một lát.

Năm giờ sáng sớm, hắn tỉnh dậy đúng giờ, mở mắt, rửa mặt, sau đó cùng Hiên Viên Phá đi Thiên Thư Lăng.

Quân sĩ phụ trách trông coi của Thiên Thư Lăng, hẳn là còn không biết bổ nhiệm mới nhất của quốc giáo, tất cả như bình thường.

Lần lượt có người đi ra từ bên trong Thiên Thư Lăng, có người xem bia năm xưa, hơn nữa là thí sinh tam giáp của Đại Triều Thí năm nay, những người này đều giống như Trần Trường Sinh, chuẩn bị đi Chu Viên. Nhìn Trần Trường Sinh đứng ở bên ngoài cửa đá, mọi người giống như quân sĩ đó, cũng không biết hắn đã thành viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, nhưng đều vô cùng nghiêm túc chào hắn, cho dù có ít người vẻ mặt trên mặt có chút mất tự nhiên.

Cẩu Hàn Thực tiễn đưa Thất Gian và Lương Tiếu Hiểu đi ra, Trần Trường Sinh thế mới biết, Đường Tam Thập Lục vẫn như cũ trong trạng thái đi vào cõi thần tiên sau khi nơi phá cảnh, đành phải xoay người rời khỏi, tuy rằng có chút tiếc nuối.

Trong đêm hôm đó, sau khi Chiết Tụ kẹp hoàn châm đi Tàng Thư quán Minh Tưởng, Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá cùng nhau bắt đầu thu dọn nhà bếp —— Đường Tam Thập Lục tạm thời sẽ rời khỏi Thiên Thư Lăng phải không, bọn họ cũng có thể phải dừng lại đủ thời gian trăm ngày ở trong Chu Viên, nhà bếp thời gian dài không người dùng, có rất nhiều thứ cần rửa sạch cất kỹ.

- Ta lại không đi được, thực là vô dụng.

Hiên Viên Phá đưa lưng về phía hắn, ngồi rửa nồi ở bên chậu giặt, âm thanh buồn bực hờn dỗi nói.

Chu Viên chỉ có người tu hành Thông U Cảnh mới có thể đi vào.

Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng thiếu niên khôi ngô Yêu tộc, nhớ tới hoàn cảnh khi nhìn thấy hắn ở chợ đêm năm trước, an ủi nói:
- Không có việc gì, chỉ là cần chút thời gian.

Đúng vậy, huyết mạch thiên phú của Hiên Viên Phá kỳ thật rất đặc biệt, bằng không lúc trước cũng sẽ không trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Trích Tinh Học Viện, chẳng qua ở đêm thứ nhất trên Thanh Đằng Yến, hắn bị Thiên Hải Nha Nhi gây tổn thương quá nặng, toàn bộ cánh tay phải hoàn toàn phế bỏ, mặc dù dần dần phục hồi như cũ dưới sự trị liệu của Trần Trường Sinh, nhưng cần tu luyện một lần nữa, tuy nhiên chỉ cần có đầy đủ thời gian, hắn tất nhiên sẽ khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa Trần Trường Sinh tu hành nghiên cứu công pháp loài người đối với kinh mạch Yêu tộc, hắn nhất định sẽ nghênh tiếp một lần bộc phát hữu lực cực kỳ mạnh mẽ.

Ngay sau đó, Trần Trường Sinh hiển nhiên rất nhớ tới Thiên Hải Nha Nhi, đã từng khiến rất nhiều người đều cảm thấy tiểu quái vật khẩn trương, không kìm nổi lắc lắc đầu, luôn không có cách nào bị xua tan loại cảm giác chán ghét đó. Tựa như rất nhiều nữ tử mãi mãi không có cách nào loại trừ đối với cảm giác sợ hãi con chuột, bất kể là hiểu biết sâu rộng hay là ở lâu khuê các, mặc dù là nữ cao thủ của Tụ Tinh Cảnh, đều có bị con chuột hù đến kêu sợ hãi.

Trong góc nhà bếp bỗng nhiên vang lên âm thanh sột sột soạt soạt. Sau đó vang lên mấy tiếng kêu Chi Chi, âm thanh âm kia rất mỏng manh, nếu không phải Hiên Viên Phá và Trần Trường Sinh đều là người tu đạo, chỉ sợ vẫn nghe không được.

- Y? Ta hôm trước mới dọn sạch qua một lần, không ngờ lại có con chuột?

Hiên Viên Phá đứng dậy, xoa xoa bàn tay ẩm ướt lên trên quần áo, từ trong nhà bếp tùy tiện rút ra cây củi thô đốt cháy một nửa, liền đi tới hướng trong góc.

Vật lẫn lộn trong góc, mơ hồ có thứ gì hơi hơi động lên.

- Rất lớn nhỉ.

Hiên Viên Phá trợn tròn tròng mắt, nắm chặt củi thô đốt trọi, dùng đủ khí lực toàn thân đập xuống.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng cần gì đến nổi dùng sức như vậy, chỉ sợ chuột bự bị đánh chết, mặt đất cũng bị đánh nứt ra vài khe hở... Đột nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng, cảm thấy âm thanh kia lúc trước có chút quen thuộc, hắn há mồm giơ tay muốn ngăn cản động tác của Hiên Viên Phá, nhưng làm sao kịp.

Một âm thanh ba nghe không rõ, tạp vật đều bị đập thành bụi phấn, củi thô đốt trọi nửa phần trước chợt mất tích, dưới sức mạnh kinh khủng va chạm, khắp nơi đều là tro bụi bay bay.

Bụi mù dần dần thu lại, Hiên Viên nhìn chằm chằm sinh vật dài nhỏ màu đen kia vẫn còn búng ra trên mặt đất, rất là giật mình, lớn tiếng nói:
- Đây là con vật gì? Rõ ràng còn không chết.

Sinh vật màu đen bay lên, đi tới trước mắt của Hiên Viên Phá.

Hiên Viên Phá cảm thấy hẳn là rắn, hoặc là thằn lằn vô chi. Nhưng... Nó sao có thể bay?

Một tiếng ba giòn vang, con sinh vật màu đen kia vung vẩy cái đuôi, giáng cái tát ở trên mặt của hắn.

Hiên Viên Phá ngây ngẩn cả người, nhìn hình ảnh trước mắt, miệng càng trương càng lớn, đầu lưỡi càng ngày càng ngu, thất kinh hô:
- Rồng... Rồng... Rồng... Rồng... Rồng.

Sau đó, hắn trực tiếp ngất đi.


Thời điểm Hiên Viên Phá phát hiện trước mắt lại là một con rồng thật sự, quả thật rất kinh hãi, nhưng đây thật không đủ để dọa ngất hắn, thật sự nguyên nhân khiến hắn ngất đi, là dưới sự nổi giận của con rồng màu đen phóng ra một ít long uy, đối với Hiên Viên Phá thân là Yêu tộc mà nói, căn bản không thể chống đỡ loại khí tức kinh khủng từ xưa này.

Một trận gió nổi lên, Kim Ngọc Luật xuất hiện ở giữa phòng, quần phát ra âm thanh dao động rất nhỏ trên không trung, cảnh giác nhìn về bốn phía. Hắn đã cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng đó ở trong cửa phòng, chạy tới với tốc độ nhanh nhất, Ly Cung bổ nhiệm Trần Trường Sinh là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, chẳng lẽ thật sự đưa tới một vị cao thủ tuyệt thế?

Sau khi hắn đi vào nhà bếp, lại phát hiện cái gì cũng không có, chỉ thấy Hiên Viên Phá té xỉu trên đất, trầm giọng hỏi:
- Làm sao vậy?

- Không có việc gì.
Trần Trường Sinh nói:
- Thời điểm vừa rồi khơi thông kinh mạch cho hắn, chân nguyên có chút nghịch hướng, nghỉ một lát là tốt rồi.

Kim Ngọc Luật hơi hơi nhíu mày, cảm thấy ánh mắt của hắn có chút mất tự nhiên, nhưng quả thật không có cảm thấy được luồng khí tức kinh khủng kia, xem xét một phen liền rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.