Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy một gã cao thủ Thiên Tứ Tông mang sắc mặt trắng bệch đứng ở trong rừng, dưới chân của hắn là một nam tử trung niên có sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là đã không còn hô hấp.

Chết rồi.

Có người chết.

- Đây là có chuyện gì?

- Chẳng lẽ Phí tông chủ không chống đỡ sao?

- Chẳng lẽ đêm qua có người tiến vào rừng cây này, thừa dịp thời điểm Phí tông chủ bị thương liền hạ độc thủ?

Trong lòng vang lên tiếng nghị luận phẫn nộ lại có chút bối rối của mọi người. Người tu hành đi lại trên thế giới, người chỗ này không nói tới việc nhìn quen sinh tử, ít nhất tử vong cũng sẽ không mang tới tấn công tinh thần quá lớn. Nhưng khi Chu Viên đóng cửa đã khiến trong lòng mọi người xuất hiện một bóng ma, huống chi người đang ông trung niên bị chết chính là tông chủ Thiên Tứ Tông, Thiên Tứ Tông là một tiểu tông không quá vang danh, nhưng thân phận của tông chủ ở trong này lại khác, hơn nữa…. đêm qua bị Phí tông chủ này bị thương cũng không nặng, với tu vi Thông U trung cảnh của hắn rất dễ dàng sống sót, làm sao lại lặng yên không một tiếng động chết đi như thế chứ?

Trần Trường Sinh đi tới ngồi xổm xuống trước người Phí tông chủ, tiếp nhận găng tay Chiết Tụ đưa tới mang vào, xốc ánh mắt người chết lên, lại nhìn mũi và khoang miệng một chút, dùng châm đồng đâm vào phía sau cổ, lấy ra quan sát dưới ánh mặt trời một chút, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng, nói:
- Là trúng độc.

Nghe được lời của hắn, lập tức mọi người trở nên vô cùng khẩn trương, là ai dùng độc? Người nọ không ngờ lại có thể giấu diếm được nhiều người lặng lẽ tiến vào trong rừng độc chết Phí tông chủ, đây chẳng phải có nghĩa, chỉ cần người kia nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể độc chết bất kỳ người nào hay sao? Nguyên nhân quan trọng nhất chính là, người nọ tại sao phải độc chết Phí tông chủ?

- Nhất định là người Vu Môn.
Một người tu hành phía nam oán hận nói:
- Thời điểm nhập vườn ngày hôm qua, ta nhìn thấy vài Vu Sư, cũng không biết Ly Cung và Thánh Nữ Phong nghĩ thế nào, không ngờ lại để bọn quái vật thích dùng vu thuật và độc vật cũng vào Chu Viên.

Trần Trường Sinh lắc lắc đầu nói:
- Tuy rằng đúng là dùng cỏ độc, nhưng độc tố không giống với thực vật phía nam.

- Vậy ngươi nói là ai đã hạ độc?

Tên kia là cao thủ Thiên Tứ Tông, bởi vì thương tâm mà vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không để ý tới thân phận của Trần Trường Sinh, lớn tiếng khiến trách hắn:
- Đêm qua sư huynh nói không cần người khám và chữa bệnh, ngươi còn muốn trị, còn bảo chúng ta tới đây, kết quả hắn lại chết rồi, ai biết có phải ngươi đã động tay động chân vào thời điểm trị thương hay không?

Nghe lời nói ấy, trong rừng bỗng nhiên an tĩnh lại.

Sở dĩ trong rừng trở nên an tĩnh không phải bởi vì tên cao thủ Thiên Tứ Tông kia vạch trần ý nghĩ trong lòng mọi người.

Không ai cho rằng Trần Trường Sinh sẽ lợi dụng cơ hội trị thương âm thầm hạ độc, bởi vì cái này không có lý, không thể có nguyên nhân, ai cũng biết Trần Trường Sinh rất được Giáo Hoàng đại nhân sủng ái, được sự ủng hộ của Giáo Xu Xứ, tuổi còn nhỏ liền khiến Học Viện Quốc Giáo trở thành nơi khiến thế gian rung động, thấy thế nào cũng đều là tiền đồ vô lượng, nếu so sánh với phần tiền đồ này, bất cứ lợi ích nào của Chu Viên cũng không thể khiến hắn phải làm ra loại chuyện này.

Mọi người an tĩnh là vì muốn biết, đối mặt với chỉ trích vô lý như thế, Trần Trường Sinh sẽ làm ra phản ứng như thế nào.

Trần Trường Sinh không có bất kỳ phản ứng nào, tên cao thủ Thiên Tứ Tông kia lại đỏ ứng mắt, bởi vì đau buồn mà dung nhan gần như vặn vẹo, mọi thứ đều được hắn nhìn vào mắt.

Hắn và Chiết Tụ xoay người đi ra khỏi rừng, Đồng sư tỷ và Diệp Tiểu Liên tới đón, trên mặt đều có vẻ ưu tư.

Trần Trường Sinh giải thích vài cầu về tình huống trong rừng, sau đó liền cùng Chiết Tụ rời khỏi khe suối, đi vào trong mảnh thế giới mênh mông ở Chu Viên.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Đồng sư tỷ và hai tu giả có danh vọng khác mang theo nhóm người tu hành, dắt díu nhau đi vào trong mảnh lâm viên chỗ cửa vườn kia, trong đội ngũ lúc này có một cái cáng, Phí tông chủ bị chết đang nhắm mắt nằm ở bên trên, bên khe suối thinh thoảng lại vang lên vài tiếng khóc.

Đứng trên một tảng đá lớn ở vách núi, nhìn đội ngũ đang đi xuống thượng nguồn bờ sông, Trần Trường Sinh khẽ yên lòng.

- Ngươi xử lý như vậy là có chuyện.

Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:
-

Trần Trường Sinh không nói gì, xoay người tiến vào trong khu rừng rậm.

Tiến hành tìm kiếm và cứu trị không ngừng, càng ngày càng có thêm nhiều người tu hành nhân loại bị tập trung lại, phân biệt ở trong ba mảnh vườn, hơn nữa ở giữa cũng đã lấy được liên hệ. Vấn đề ở chỗ, Chu Viên không thể mở ra chỉ trong ngày một, chẳng lẽ mọi người phải ở mãi khu vườn xinh đẹp trong rừng nhưng lại không có bất kỳ bảo tàng nào sao?

Hai ngày sau, chuyện càng thêm đáng sợ đã xảy ra, lục tục có mấy người tu hành lạ lùng chết đi, vẫn là trúng độc, nhưng bất kể là người đồng hành hay là người khám nghiệm cũng không thể tìm được nguyên nhân. Theo thời gian trôi qua, áp lực của mọi người càng lúc càng lớn, có người bị sụp đổ, có người chết lặng, lại càng có thêm nhiều người tu hành cô cùng có thể lại rời khỏi ba tòa lâm viên này, xâm nhập vào thế giới bên trong Lâm Viên đi tìm pháp khí và kế thừa vô cùng quý báu đối với người tu hành, bởi vì theo bọn họ, sống chung một chỗ với những người khác có khi lại càng thêm nguy hiểm.

Đúng vậy, rất nhiều người tu hành đã bắt đầu hoài nghi đây hết thảy đều là âm mưu của Ma tộc, nhưng mãi tới lúc này vẫn không có người tin Ma tộc có thể lẻn vào Chu Viên, phải biết rằng ở cửa vườn có Giáo Chủ đại nhân Mai Lý Sa mang theo giáo sĩ quốc giáo dò xét thân phận, cho dù là quân sư áo bào đen thần bí nhất Ma tộc cũng khó có thể trà trộn vào bên trong.

Nếu Chu Viên không có Ma tộc, nguy hiểm như vậy đương nhiên là tới từ chính nhân loại đang lẫn giữa mọi người.

Trần Trường Sinh đưa chân vào trong dòng nước suối hơi lạnh, phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái.

Trong vòng hai ngày chạy gần nghìn dặm, với hắn mà nói cũng là một chuyện vô cùng vất vả, trên quần áo dính đầy tro bụi, giữ lông mày lại lộ vẻ mệt mỏi.

Ngược lại với hắn, Chiết Tụ lại có vẻ dũng mãnh hơn rất nhiều, giống như thiếu niên Lang Tộc này căn bản không biết mệt là cái gì.

Trần Trường Sinh nhìn mấy con cá nhỏ sâu trong nước nói:
- Ta vẫn không tin là có nội gián.

Chiết Tụ nói:
- Đã có bốn người bị độc chết, nếu chúng ta xác định Chu Viên không có Ma tộc, như vậy người hạ độc khẳng định chính là nội gián.

Đây là một suy luận vô cùng đơn giản và rõ ràng.

Nhưng Trần Trường Sinh lại rất khó chấp nhận.

Nhân loại và Yêu Tộc liên minh đối kháng Ma tộc, trận chiến tranh này là cuộc chiến giết cả họ, hai bên rất khó có thể xuất hiện người phản bội.

- Tuy rằng chiến tranh kỳ thật luôn diễn ra bên cạnh cánh đồng tuyết, nhưng đối với tuyệt đại đa số sinh mạng ở đại lục mà, đã rất nhiều năm không có chiến tranh, rất nhiều sinh mạng đã sớm quên đi sự khủng bố, quên rằng đây là cuộc chiến giết cả họ.
Chiết Tụ vẻ mặt hờ hững nói:
- Ở cánh đồng tuyết ta đã từng thấy qua rất nhiều người đi theo Ma tộc, người tu hành nhân loại bên trong Chu Viên bị Ma tộc thu mua cũng chẳng có gì lạ.

e-break'>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.