Chương trước
Chương sau
Đều nói mặt trời không lặn ở thảo nguyên cất dấu nguy hiểm đáng sợ, chỉ cần người tiến vào đều không thể đi ra ngoài, như vậy, hung hiểm ở đâu?

Chiết Tụ nói:
- Lấy Lưu Thủy bình.

Thất Gian theo lời lấy ra Lưu Thủy bình, có chút không dám tin vào hai mắt của mình, nói:
- Chúng ta đã tiến vào ba canh giờ rồi hả?

Thái dương mơ hồ màu đỏ treo cạnh thảo nguyên, ở ranh giới giữa trời và đất không ngừng chuyển động, ánh sáng không có bất kỳ biến hóa nào, cảm giác thời gian quả thật dễ xảy ra vấn đề, nhưng khiến Thất Gian giật mình không phải điều này. Chiết Tụ bị thương rất nặng, nhưng tốc độ di động chưa từng giảm bớt, ba canh giờ, ít nhất có thể đi hơn trăm dặm, nhưng mà, lửa trên đỉnh Mộ Dục lúc trước bọn họ thấy rất rõ ràng, tiếng phượng hót cũng như ngay bên tai, lúc này quay đầu nhìn, núi... chính ở chỗ này.

Ở trong thảo nguyên đi ba canh giờ, nhưng bọn họ cứ như vừa mới tiến vào.

Nghe Thất Gian nói, Chiết Tụ cúi đầu trầm mặc rất lâu.

Thảo nguyên trong truyền thuyết đã bắt đầu biểu hiện sự quỷ dị âm trầm của mình tới hai thiếu niên.

Đột nhiên, sâu trong lùm cỏ phía trước vang lên tiếng động, như thể là có dã thú đang đi lại.

Ngay sau đó, thanh âm biến mất không thấy gì nữa, nhưng không có nghĩa là nguy hiểm đã rời đi.

Thất Gian có chút bất an, cảm giác như trong bụi cỏ có rất nhiều thứ gì đó đang nhìn trộm mình.

Chiết Tụ cúi đầu, nghiêng mặt, nghe tiếng vang trong cỏ truyền ra, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, càng ngày càng khó coi.

Tuổi thơ của hắn lớn lên trên cánh đồng tuyết, lấy săn bắt yêu thú mà sống, đương nhiên nghe rõ tiếng vang là do yêu thú đi lại, tiếng bay thấp xuống, tiếng răng nanh sắc bén ma sát, thậm chí còn có tiếng nước bọt chảy, hơn nữa đáng sợ nhất là chỉ trong giây lát ngắn ngủi, hắn nghe được ít nhất âm thanh của bảy thứ yêu thú, hơn nữa đều là yêu thú hùng mạnh hiếm thấy.

Ở cánh đồng tuyết Chiết Tụ là thợ săn, nhưng mà trong thảo nguyên Chu Viên, yêu thú lại coi hắn và Thất Gian như con mồi, điều này làm cho hắn có cảm giác không thích ứng và phẫn nộ, hơn nữa hắn biết nếu cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Hắn ngẩng đầu nhìn vào sâu trong thảo nguyên.

Ánh mắt của hắn không nhìn rõ, đồng tử mắt không thể nhìn, có vẻ rất hờ hững, hơn nữa kia màu lục đã chiếm cứ toàn bộ đồng tử, nhìn qua dị thường khủng bố.

Thất Gian tựa vào vai của hắn, nhìn bên mặt hắn, trong vô thức cảm thấy có chút rét lạnh khiếp sợ, thân thể hơi run lên một cái.

- Không phải sợ.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói.

Tiếng nói vừa dứt, là tiếng ma sát ở trong thân thể của hắn vang lên, đó là xương cốt ma sát như đang tổ hợp lại, vô số lông sói cứng như thép từ bên má hắn sinh ra, hai đầu gối gập xuống, hàm răng của hắn dần dần hóa dài, biến thành răng nanh vô cùng sắc bén... Yêu tộc biến thân

Theo cơ thể Chiết Tụ biến hóa, hơi thở cũng đột nhiên biến đổi, một sự lãnh huyết mà ác nghiệt hướng tới bao trùm đồng cỏ phía trước.

Sâu trong đám cỏ dại đột nhiên vang lên thanh âm, ngay sau đó, có tiếng đạp đất vang lên, rồi lại có tiếng gầm cuồng ngạo mang theo ý khiêu khích.

Đó là phản ứng của yêu thú thảo nguyên trước việc thiếu niên Lang Tộc biến thân.

Chiết Tụ biến thân xong, đồng tử mắt đỏ lừng, lúc này hòa với độc Khổng Tước Linh biến thành màu vàng chanh.

Hắn rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng lại lẳng lặng nhìn thẳng phía trước như nhìn vào mắt yêu thú.

NGAO một tiếng sói gào lãnh khốc, hùng mạnh đến cực điểm, thô bạo đến cực điểm, từ môi hắn khuếch tán khắp thảo nguyên.

Gió thổi lất phất, vô số cây cỏ ngả nghiên, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều yêu thú.

Yêu thú ở nơi này nghe tiếng sói hùng mạnh và liều mạng, cùng với tiếng ma sát vang lên, rốt cục đã rời đi.

Thất Gian tựa vào vai Chiết Tụ, quả thật có chút sợ hãi dáng vẻ hiện giờ của hắn, tuy rằng hắn đã nói không phải sợ.

Vì thế, hắn ôm chặt Chiết Tụ hơn, mặt dán lại gần hơn, hắn tự nói với mình, như vậy sẽ không thấy, không cần phải sợ.

Không biết do động tác của hắn hay do ánh mắt tham lam của yêu thú lúc rời đi, thân thể của Chiết Tụ có chút cứng ngắc, tiếng nói cũng có phần mất tự nhiên:
- Chúng ta. . . Phải nghĩ biện pháp rời khỏi, bằng không khi yêu thú hùng mạnh nghe được thanh âm, sẽ đi qua tuần tra.

Thất Gian ừ, nghĩ thầm rằng ngươi nói thế nào thì là thế đó.

Thiếu niên Lang Tộc cuồng gào, quanh quẩn ở trong thảo nguyên không hề lọt ra ngoài, Chu Viên tiểu thế giới vốn có rất nhiều chỗ kỳ dị khó có thể lý giải, như lúc trước ở đỉnh Mộ Dục vang vọng tiếng phượng hót, cũng không chân chính lan truyền khắp mỗi góc Chu Viên, bởi vì có nhiều chỗ như thể là thế giới này thế giới kia.

Ở thác nước gần suối có một cái đầm lạnh, cạnh đầm có hồ, ven hồ chính là thế giới kia.

Trong thế giới mọi người không nghe được phượng hót, Lương Tiếu Hiểu và Trang Hoán Vũ đã không còn ở trong rừng mà cũng không biết đã đi nơi nào, sâu trong hồ nước vẫn như sôi trào, vô số bọt khí từ quang dực phun ra, sau đó lấy tốc độ nhanh biến mất vô tung.

Trần Trường Sinh bị hai nữ tử xinh đẹp mà đáng sợ dùng cánh bao vây lại, hắn đương nhiên không nghe được tiếng phượng hót, hơn nữa cho dù nghe được thì hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, bởi vì lúc này hắn đã sắp bị quang dực biến thành một viên trân châu sáng ngời, như muỗi bị mạng nhện trói, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, tất cả tinh thần của hắn đều đang dùng đi tìm đường sống.

Đường sống ở đâu? Nếu thật không có đường, như vậy phải sử dụng kiếm chém ra một con đường. Vấn đề là giờ Trần Trường Sinh còn không có khí lực cầm đoản kiếm chớ đừng nói để chém đôi cánh này. Đường sống mờ ảo lại vô cùng chân thật? Nhưng hắn muốn tùy ý chém kiếm ra cũng không thể nào được.

Đang bị quang dực trói, Trần Trường Sinh thử đốt lên u phủ ngoài hồ nước nhưng cũng không có ý nghĩa, tựa như ban đầu hắn giãy dụa vậy, chỉ có vẻ buồn cười. Cổ họng của hắn bị Ma tộc mỹ nhân bóp chặt, thân thể hắn bị nữ tử đoan trang khống chế, hai đôi cánh mang đến áp lực khủng bố, áp chế chân nguyên và động tác nhỏ bé nhất của hắn, hắn không có cách nào động một đầu ngón tay, thậm chí ngay cả nháy mắt mắt cũng không thể, chỉ có thể cảm thụ được con mắt chớp động trong hồ nước, thật sự không dễ chịu gì. Mà đôi nữ tử sau khi hợp thể rốt cục đã hiển lộ lực lượng và cảnh giới đáng sợ của mình. Khí tức của hắn càng ngày càng yếu, tinh thần càng ngày càng hoảng hốt, nhìn hai gương mặt xinh đẹp lại cảm thấy rất âm trầm, thầm nghĩ phải chăng đây là dáng vẻ tử thần?

Giờ này khắc này, ngay cả vận hành chân nguyên cũng bị quang dực uy áp trấn trụ, thức duy nhất còn có thể điều động chính là thần thức. Trước khi tử vong chân chính ập đến, Trần Trường Sinh vĩnh viễn sẽ không đầu hàng, hắn đương nhiên phải thử dùng thần thức thoát khốn, vấn đề ở chỗ hắn không tu hành đến cảnh giới dùng ý niệm giết người, thần thức có an hòa ổn định hùng mạnh cỡ nào cũng không thể chiến đấu.

Thần thức có thể dùng làm gì nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.