Kiếm mà Trần Trường Sinh muốn tự nhiên đang ở Chu viên, chính xác là ở trong kiếm trì, mặc dù đến hiện tại hắn còn không biết kiếm trì ở nơi nào, mà thanh kiếm hắn muốn không nghi ngờ chút nào là một thanh danh kiếm, tựa như Sơn Hải kiếm trong tay của hắn lúc này.
Trên thực tế, thanh kiếm mà hắn muốn xếp hạng ở trên Bách Khí bảng thua xa không bằng Sơn Hải kiếm, nhưng danh khí ở phương diện khác so với Sơn Hải kiếm lại còn lớn hơn, bởi vì thanh kiếm kia cực kỳ hiếm thấy , là thanh kiếm được Chu Độc Phu từ thế giới bên ngoài mang về Chu viên, quan trọng hơn là thanh kiếm này là Trai kiếm của Nam Khê trai, nói cách khác, thanh kiếm này là Thánh Nữ kiếm.
Trần Trường Sinh cũng không biết thiếu nữ phía sau lưng là Từ Hữu Dung, hắn đối với cái tên Từ Hữu Dung cho đến lúc này vẫn không có chút hảo cảm nào, hắn lúc này muốn thanh kiếm này, tự nhiên không phải muốn chuẩn bị đồ cưới tặng cho vị hôn thê, mà bởi vì trong truyền thuyết Nam Khê trai Trai kiếm có ẩn chứa thánh quang, có thể tinh lọc tất cả độc tố, đối với huyết giải đại pháp của Ma tộc có thể có thiên nhiên áp chế.
Ý nghĩ này quả thật rất hoang đường, nhưng lại trở thành thực tế. Thời điểm hắn sinh ra ý nghĩ kia, nơi nào đó phía nam thảo nguyên, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng thanh tân, cỏ dại cúi đầu lộ ra vẻ vô cùng mỏi mệt ở mưa sa một lần nữa đứng thẳng lên, giọt mưa chảy theo gân lá, tinh thần tăng gấp trăm lần.
Một đạo kiếm ý nhẹ nhàng xuất hiện trong vô tận sinh cơ, sau đó biến mất mất tích.
Sau một khắc, đạo kiếm ý này đi tới trên thạch đài trước cửa chính lăng mộ, cùng nhau xuất hiện còn có một thanh kiếm. Thanh kiếm kia nhìn thật trắng trong thuần khiết, không có trang sức dư thừa, tỏa ra thần thánh ý tứ, đem âm ám do mưa sa mang đến xua bớt vài phần.
Đây chính là Trai kiếm mà Trần Trường Sinh muốn.
Hắn đưa tay đến trong mưa nắm lấy Trai kiếm, chém về phía đạo Khổng Tước Linh chạm mặt mà đến.
Chỉ nghe trong ngọn lửa cuồng bạo vang lên một tiếng tước tiếu tức giận, sau đó khúc khích tiếng vang, ngọn lửa bám vào Khổng Tước Linh biến thành khói xanh, huyết hỏa ẩn chứa độc tố kinh khủng, trong nháy mắt bị Trai kiếm phát ra thánh quang tinh lọc không còn
An tĩnh, tuyệt đối an tĩnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khách càng thêm tái nhợt. Phía sau nàng hai tên thị nữ càng trợn to hai mắt, khuôn mặt khó có thể tin. Lão giả đánh đàn trong mắt toát ra thần sắc sợ hãi, Đằng Tiểu Minh vẻ mặt ngưng trọng chí cực.
Đột nhiên, tiếng mưa rơi đột nhiên dừng lại. Lưu Uyển Nhi vẫn đứng im chưa xuất thủ, theo thần đạo cực nhanh lao lên, chiếc nồi sắt lớn trong tay hóa thành đêm tối đầy trời, hướng về Trai kiếm vẫn đang tỏa ra thánh quang úp xuống.
Trần Trường Sinh buông chuôi Trai kiếm, ở trong mưa lần nữa cầm lấy chuôi Sơn Hải kiếm, đâm về phía thiết oa, chỉ nghe một tiếng kim loại ầm vang, khí tức cuồng phun, chiếc nồi đen bị thiết kiếm trực tiếp đánh bay, màn đêm lộ ra một vết rách rõ ràng.
Phía sau màn đêm không phải là bầu trời xanh, mà là hai tay của Lưu Uyển Nhi.
Hai tay của nàng cầm lấy một cái sợi tơ, sợi tơ này mềm mại thuận trơn tới cực điểm, trói chặt Sơn Hải kiếm, lại để cho thiết kiếm trầm trọng không cách nào di động. Đúng lúc này, Đằng Tiểu Minh cùng nàng tâm ý tương thông tay cầm thiết côn, lần nữa từ mưa không rơi xuống, đánh vào đỉnh đầu của hắn
Ngay lúc này, sâu trong thảo nguyên lại có dị động, một đạo kiếm mảnh như lưu quang vượt qua hơn mười dặm mưa sa, đi tới trước cửa chính lăng mộ, phảng phất tự nhét vào trong tay phải Trần Trường Sinh mới vừa buông chuôi của Sơn Hải kiếm.
Thanh kiếm kia rất thanh tú, làm cho người ta cảm giác giống như một cây châm.
Trần Trường Sinh cầm thanh kiếm này, đâm về phía Lưu Uyển Nhi, thân kiếm tú khí tựa như khó có thể thừa nhận mưa sa tẩy lễ, ở trên đường không ngừng run rẩy, kiếm phong nhanh như chớp xuyên qua , giống như ở trong mưa thêu lên cái gì. Không biết đây là thanh kiếm gì, hắn dùng kiếm pháp gì, chỉ cảm thấy miên nhu chí cực, kiếm chiêu liễu lục hồng hoa, thịnh cảnh đều vì cẩm tú.
Khúc khích tiếng vang, thanh kiếm tú khí này không thể thêu ra một bức mỹ đồ ở trong mưa, nhưng sợi tơ quấn quanh Sơn Hải kiếm đâm rách, tú kiếm tiếp tục đâm nát giọt mưa, cuối cùng giết tới trước người Lưu Uyển Nhi, đâm phá vành tai của nàng. Nếu không phải thiết côn biến hình của Đằng Tiểu Minh đập xuống, có thể thanh tú kiếm này sẽ trực tiếp đâm thủng cổ họng của Lưu Uyển Nhi.
Thiết côn phá không đánh tới, Trần Trường Sinh buông tú kiếm, một lần nữa từ trong mưa lấy ra Sơn Hải kiếm, đâm ngược mà lên, vẫn là một chữ đâm, chỉ nghe một tiếng va chạm điếc tai nhức óc, thiết côn gào thét phá không bắn ra xa, không biết đi về nơi nào. Đằng Tiểu Minh không chút do dự nắm lấy vai Lưu Uyển Nhi, cuồng bạo lui về phía sau, hiểm lại càng hiểm tránh né được một kiếm kế tiếp của Trần Trường Sinh.
Vô luận dùng thanh tú kiếm kia hay là Sơn Hải kiếm, liên tục ba chiêu, Trần Trường Sinh đều dùng chữ đâm, từ trong túi chọn chỉ, ban đêm thắp đèn, đâm nhẹ nhàng lưu loát, đâm tiêu sái chí cực.
Ba thanh kiếm yên lặng treo trong màn mưa quanh người hắn, hình ảnh rất rung động.
Nhìn thanh Trai kiếm tỏa ra nhàn nhạt thánh quang, Nam Khách không thể đè nén nổi khiếp sợ trong lòng, nàng thậm chí đã không muốn suy nghĩ tại sao thanh Thánh Nữ kiếm trong truyền thuyết này lại xuất hiện, cả giận nói: "Làm sao ngay cả kiếm pháp Nam Khê trai mà ngươi cũng biết."
"Chẳng lẽ đây chính là Việt Nữ kiếm?" Lưu Uyển Nhi nhìn thanh kiếm tú khí mảnh mai bên cạnh hắn, rất khiếp sợ, không phát giác vành tai của mình đang nhỏ một giọt huyết châu.
Đại lục phía đông nam từng có một kiếm tông cường đại, đệ tử trong tông đa phần là nữ tử, lại ở Cố Việt chi địa, cho nên tên là Việt Nữ tông, từng xuất hiện rất nhiều cao thủ kiếm đạo, cho đến mấy trăm năm trước hợp vào Nam Khê trai, mới dần dần không còn nghe thấy. Về phần Nam Khê trai càng không cần nhiều lời, là Thánh Địa của Quốc Giáo giáo phái phía nam, từ trước đến giờ được vạn dân kính ngưỡng sùng bái.
Nam Khách cùng Lưu Uyển Nhi tự nhiên khiếp sợ vì hai thanh kiếm này xuất hiện, càng không cách nào hiểu được, tại sao ngay cả Nam Khê trai cùng Việt Nữ tông kiếm pháp mà Trần Trường Sinh cũng biết, phải biết rằng hai bộ kiếm pháp này coi trọng thần thánh tịnh hóa cùng với những chi tiết tỉ mỉ, cực ít nam tử biết đến mà tu tập.
Trần Trường Sinh không giải thích. Hắn có thể nắm giữ kiếm pháp Nam Khê trai cùng Việt Nữ tông, ít nhất là có thể nắm chiêu thức đại khái cùng kiếm hình của hai bộ kiếm pháp này, trừ đọc một lượt Đạo Tàng, nguyên nhân trọng yếu nhất là do hắn chăm chỉ, từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô, một năm ở Quốc Giáo học viện, chuyện hắn làm nhiều nhất chính là đọc sách tu hành nghiên cứu hết thảy tu hành pháp môn của thế gian, trừ mấy vị thiếu niên Thần Quốc Thất Luật của Ly Sơn kiếm tông, bạn cùng lứa tuổi cũng khó tìm được người chăm chỉ như hắn.
Nhìn Trần Trường Sinh trên thạch đài trong mưa gió, vô luận Nam Khách hay là Lưu Uyển Nhi cũng sinh ra tâm tình bất an cực kỳ mãnh liệt.
Ở trong các cường giả Ma tộc tiến vào Chu viên, Đằng Tiểu Minh là người trầm mặc nhất, bàn về thân phận, hắn là Ma Tướng hai mươi bốn, đừng nói là so với Nam Khách Điện hạ cao cao tại thượng, thậm chí còn không cao bằng thê tử của mình, nhưng tất cả quý tộc của Tuyết Lão thành đều biết, đó là bởi vì hắn yêu vợ mình, nếu bàn về chiến lực cùng với ánh mắt chân chính, hắn mới là người mạnh nhất nơi này.
Cho nên hắn không để cho hình ảnh rung động trước mắt chấn trụ tinh thần của mình, tay phải đưa về trong mưa không biết từ chỗ nào triệu hồi thiết côn, ở trên thần đạo bắn lên vô số nước trong, gào thét mà lên, hướng Trần Trường Sinh lần nữa đánh tới.
Cường giả còn lại cũng thức tỉnh thần trí, biết không thể để cho chiến cuộc phát triển như vậy, mắt thấy Trần Trường Sinh đã tiến vào tuyệt cảnh đột nhiên có ba danh kiếm trợ giúp, ai biết sau đó còn có chuyện gì phát sinh?
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, thần đạo kình phong mãnh liệt, mưa sa bị đánh văng đi như tơ liễu. Một đạo tiếng đàn u thanh chí cực mang theo sát ý không che dấu chút nào, cùng với mấy đạo kình phong, hướng Trần Trường Sinh trên thạch đài đánh tới.
Ngay lúc này, mưa không bỗng nhiên vang lên một tiếng hú gọi. Tiếng hú này là kiếm rít, sắc bén chí cực, vang dội thiên địa, rồi lại phá lệ thâm trầm kỳ dị, tựa như một tiếng rồng ngâm tới từ viễn cổ.
Đại bằng âm ảnh trong bầu trời xa xôi đang chậm rãi hạ xuống, đột nhiên bị tiếng rồng ngâm này làm ngưng trệ chỉ trong chốc lát.
Lão giả đánh đàn sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ngón tay phủ ở trên dây đàn kịch liệt run rẩy, cùng với mấy tiếng ba ba , dây đàn đột nhiên đứt, hắn phun ra một ngụm máu tươi , đàn cổ trên gối trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ.
Đến tột cùng là vật gì, một tiếng hú gọi, lại có thần uy như thế
Đúng lúc này, một thanh kiếm phá mưa không mà tới, đi tới trước người Trần Trường Sinh.
Kiếm ý cao ngạo chí cực, bá đạo vô song.
"Long Ngâm kiếm" Lưu Uyển Nhi lên tiếng kinh hô.
Trần Trường Sinh từ mưa không gỡ xuống Long Ngâm kiếm, chém về phía Đằng Tiểu Minh.
Lăng mộ chợt sáng ngời, tựa như một đạo hư long từ thân kiếm phun trào, nặng nề đánh vào trên ngực của Đằng Tiểu Minh, chỉ nghe một trận muộn hưởng kinh khủng, Đằng Tiểu Minh bị đánh bay đến phía dưới thần đạo ngoài mấy trăm trượng, xương ngực không biết đã gãy bao nhiêu .
Nam Khách gần kề, chân huyết ở trong ánh mắt của nàng cuồng bạo thiêu đốt.
Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng, bỗng nhiên buông chuôi Long Ngâm kiếm, lần nữa đưa về phía mưa không.
Lại có một thanh kiếm sáng ngời chí cực, từ phương xa bay tới, rơi vào trong tay của hắn.
Hắn cầm kiếm vung lên, thân kiếm như làn nước, trực tiếp đem Nam Khách chém trở về.
Thần đạo lần nữa vang lên một tiếng thét kinh hãi: "Thu Thủy kiếm "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]