Chương trước
Chương sau
Yêu thú gào lên bi thảm dần dần dừng lại, Nhật Bất Lạc thảo nguyên khôi phục bình tĩnh, chỉ có trời cao thỉnh thoảng còn có thể vang lên tiếng sấm, tiếng sấm ẩn chứa năng lượng, lại hẳn là không biết rơi tới nơi nào, không thể làm gì khác đành tiêu tán trên không trung, chấn cho những đám mây lần lượt tản ra.

Trần Trường Sinh nắm đoản kiếm, đi lên thần đạo, theo cước bộ của hắn rơi xuống, chấn lên một mảnh bọt nước, trên mặt đất đá xanh xuất hiện vô số vết kiếm tinh mịn, đó là dấu hiệu kiếm ý tiết ra ngoài. Hắn nhìn về phía dưới thần đạo, Nam Khách đã tỉnh lại, hai thị nữ té xỉu sau lưng nàng, nhưng còn sống.

Nam Khách cả người đầy máu, ngồi trong nước mưa, sắc mặt dị thường tái nhợt, nhất là mi tâm hơi rộng, lại càng trắng bệch tựa như trong suốt, thần hồn của nàng lúc trước hợp thể với đại bằng, bị vạn kiếm thành long đả thương nặng, cũng không cách nào đứng lên nữa. Nàng nhìn Trần Trường Sinh, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn, nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao kiếm trì phải trợ giúp thiếu niên nhân loại này, con rồng kia là sao, tại sao lại có hai loại long uy của hoàng kim cự long cùng huyền sương cự long? Nếu như là Từ Hữu Dung, có thể nàng còn tiếp nhận kết cục chiến bại, bởi vì nàng là phượng hoàng, bản thân đối với kim sí đại bằng đã có ưu thế nào đó, nhưng tại sao Trần Trường Sinh lại làm được? Long... Không phải là Thu Sơn Quân hay sao?

Ngơ ngẩn chỉ trong chốc lát, nàng rất nhanh tỉnh táo, có chút khó khăn giơ tay lên, lấy mu bàn tay lau huyết thủy tràn ra khóe môi, nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi cho rằng như vậy có thể rời khỏi Chu viên ư? Loại ý nghĩ này đối với linh hồn vĩ đại trong lăng mộ thật là vô lễ."

Trần Trường Sinh nghĩ thầm thảo nguyên đã bị hủy thành như vậy, kiếm trì đã không còn tồn tại, lúc này còn nói cung kính làm gì? Hắn không trả lời vấn đề này, bởi vì hắn không giỏi nói chuyện, chiến đấu đến nay, hai lần đặt câu hỏi tương tự, hắn cũng không dùng ngôn ngữ trả lời, mà trực tiếp sử dụng kiếm để trả lời.

"Ngươi vẫn sẽ chết trong phiến thảo nguyên này." Nam Khách nói: "Chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này."

Trần Trường Sinh không rõ tại sao nàng lại nói lời như vậy, muốn ở trước thời khắc tử vong tranh thủ một ít thời gian, do đó hy vọng kỳ tích xuất hiện? Nam Khách nhìn ánh mắt của hắn đã biết hắn không rõ vì sao mình nói như vậy, châm chọc hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, vì sao Chu viên lại có kiếm trì?"

Hắn đứng phía trên thần đạo, nhìn thảo nguyên bát ngát vô ngần. Dĩ nhiên là hắn đã từng nghĩ tới vấn đề này. Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, kiếm trì là vật phẩm tuẫn táng cùng Chu Độc Phu, là tấm bia đá không lời mà hắn tạo ra cho chính mình, nhưng đi vào thảo nguyên, đã trải qua trận chiến đấu kinh tâm động phách này, có thể nào nghĩ chuyện này đơn giản như thế?

Chu Độc Phu cả đời tiến hành vô số cuộc chiến đấu, thế nhân đều nói hắn ham võ như mê, nhưng hắn cũng không phải si nhân, nếu như vì truy tìm thiên đạo, đối thủ như Ma Quân, Trần Huyền Bá, Ly Sơn kiếm tông Chưởng môn như vậy cũng thôi, nhưng rất rõ ràng trong những cuộc chiến đấu này có rất nhiều đối thủ không có tư cách trở thành đối thủ của hắn. Hơn nữa vì sao sau mỗi trận thắng lợi, hắn muốn đem kiếm của đối phương lưu lại trong thảo nguyên này? Mà kiếm vô pháp ly khai khỏi thảo nguyên, đến tột cùng là cái gì đang trói buộc bọn hắn?

"Ngươi cũng không biết điều gì, kết quả ngươi cứ làm như vậy, hơn nữa... Lại còn thành công nữa, thật không biết mệnh của ngươi tốt, hay là quá ngu xuẩn." Nam Khách nhìn hắn nói, vẻ mặt có chút phức tạp khó hiểu, không rõ ràng là thương hại hay là đùa cợt.

Đôi vợ chồng Ma Tướng trước khi quyết ý chết đi, cũng từng sinh ra cảm khái tương tự, bọn họ cảm thấy mệnh của Trần Trường Sinh quá tốt. Nhưng Trần Trường Sinh rất rõ ràng mệnh của mình không tốt, như vậy nếu như Nam Khách nói là thật, mình làm những chuyện này đều là bởi vì ngu xuẩn? Hắn không biết nên nói cái gì.

Tiến vào Chu viên, Nam Khách chưa từng cười, chỉ sợ ở Tuyết Lão thành nàng cũng rất hiếm khi cười, nhưng lúc này, nàng cười rất vui vẻ, nụ cười thiên chân vô tà, ánh mắt lại rất tà ác, tựa như bộ dáng của tiểu hài tử sau khi trò đùa của mình đã thành công: "Làm nhiều chuyện như vậy, cố gắng lâu như vậy , thậm chí thiêu đốt sinh mệnh để tìm một con đường sống, kết quả đến cuối cùng vẫn phải chết đi, tất cả cũng trở nên không có chút ý nghĩa nào, có phải lúc này ngươi rất tuyệt vọng hay không?"

Trần Trường Sinh mơ hồ nhận thấy được nàng đang nói sự thật, kế tiếp có thể sẽ có chuyện gì phát sinh —— mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho dù sau đó chúng ta đều chết tại trong thảo nguyên, nhưng so với... việc chúng ta chết mà các ngươi còn sống vẫn tốt hơn, nếu như vậy, nỗ lực của chúng ta dĩ nhiên vẫn có ý nghĩa ."

Thanh âm của hắn có chút mỏi mệt , rất bình tĩnh, lại làm cho người ta không lời nào để nói.

Nhưng trong lòng của hắn có thanh âm không ngừng vang lên, tựa như đang thúc giục hắn rời đi.

Đã trải qua trận lăng chiến thảm thiết này, yêu thú đã chết vô số, nhưng đối với thú triều giống như biển cả mà nói, chẳng qua là phần nhỏ, có thể nghĩ đám yêu thú có số lượng cùng lực chiến đấu kinh khủng như thế nào, nhưng... yêu thú không phải dùng để áp chế kiếm trì, mà là dùng để thủ lăng .

Tất cả tồn tại cũng có đạo lý riêng, địa phương như Chu viên càng thêm như vậy, nếu yêu thú là thủ đoạn Chu Độc Phu ngăn cản loài người hoặc Ma tộc lại gần lăng mộ của mình, như vậy tại sao hắn muốn đem vạn đạo tàn kiếm đặt ở Chu viên, chôn cất ở trong thảo nguyên bến nước? Hắn dựa vào cái gì đem vạn đạo kiếm cấm chế ở bốn phía lăng mộ?

Trần Trường Sinh không có đáp án, Nam Khách cũng không có.

Ở trước khi tiến vào Chu viên, Hắc Bào sư phụ của nàng từng cảnh cáo nàng, trong thảo nguyên có lực lượng thần bí cấm chế kiếm trì, đồng thời kiếm trì cũng là cấm chế đối với đạo lực lượng thần bí này, giữa hai thứ đã đạt thành một loại thăng bằng, mới có thể bảo đảm phiến thảo nguyên này tồn tại, cho nên tiến vào Chu viên không cần cố gắng tìm kiếm kiếm trì, cho dù phát hiện kiếm trì, cũng không được làm bất cứ chuyện gì.

Cho nên tiến vào phiến thảo nguyên này, nàng vì tìm kiếm lăng mộ của Chu Độc Phu , không tiếc để cho Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung chạy trốn thời gian dài như vậy, nhưng biểu hiện đối với kiếm trì không có bất kỳ hứng thú. Nhưng kiếm trì vẫn bị phát hiện, thì ra là một mảnh kiếm hải trong thảo nguyên, sau đó vạn đạo kiếm trong kiếm trì được Trần Trường Sinh triệu hồi, bắt đầu từ một khắc kia, nàng cũng biết, thăng bằng của Nhật Bất Lạc thảo nguyên đã bị phá, Chu viên xảy ra đại sự, thậm chí sẽ trực tiếp hủy diệt, vì ngăn cản hết thảy phát sinh, nàng đã cố gắng rất nhiều, đáng tiếc cuối cùng là thất bại.

Chẳng qua đạo lực lượng thần bí kia đến tột cùng là cái gì?

Trần Trường Sinh nhìn sâu trong thảo nguyên, không có phát hiện nào, song sau đó xoay người, không đi tới phía dưới thần đạo nữa. Nam Khách cùng hai thị nữ đã phế đi, không cách nào ngăn cản hắn rời đi, hình ảnh vợ chồng Ma Tướng trong vạn đạo kiếm quang nhìn nhau mà chết lúc trước, để cho hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, hơn nữa hắn phải tranh thủ thời gian.

Đi tới trong góc bên cạnh cửa chính, hắn tự tay đỡ Từ Hữu Dung, chuẩn bị mang theo nàng rời đi. Nhưng tay của hắn còn cách vai nàng mấy tấc , bỗng nhiên cứng lại trong gió lạnh, một lát sau, hắn chậm rãi đứng thẳng người, xoay người lần nữa nhìn xuống phía dưới lăng mộ.

Một tiếng khóc u oán nức nở vang lên trong thảo nguyên, giống như là Tú Linh tộc nhân thổi kèn lá.

Là thổ tôn bị trọng thương đang khóc. Ở trong đám thi thể của yêu thú trên thảo nguyên , nó ôm bắp đùi to lớn của đảo sơn liêu, bi thương mà khóc, con yêu thú cao cấp âm hiểm xảo trá thậm chí đáng sợ này đang khóc cái gì? Lúc trước vạn kiếm thành long cùng kim sí đại bằng chiến đấu, lan đến gần thảo nguyên, trên thân thể đảo sơn liêu tăng thêm nhiều vết thương càng thêm kinh khủng , nhưng dù sao cũng là yêu thú cường đại đứng thứ ba trên Địa Thú bảng, rõ ràng còn có thể chống đỡ không chết đi, thổ tôn đến tột cùng đang khóc cái gì? Khóc chân của mình đã gãy?

Trần Trường Sinh không rõ, nhưng cảm thấy trong thân thể nhiều hơn một đạo hàn ý, bởi vì tiếng khóc của thổ tôn rất thê thảm, nghe thấy mà thương tâm, chính muốn rơi lệ, vô cùng sợ hãi, mà theo tiếng khóc vang vọng, càng ngày càng nhiều yêu thú cũng thống khổ gào thét kêu lên, đám yêu thú cấp thấp sẽ không biết khóc, bọn họ thống hào cùng hốc mắt ướt át chính là khóc.

Nam Khách nhắm hai mắt lại. Nàng đang chờ chết, không phải chờ Trần Trường Sinh tới giết chính mình, mà đang chờ Chu viên hủy diệt.

Trần Trường Sinh trầm mặc nhìn thảo nguyên, lúc này thiên không đã khôi phục thanh minh, ánh sáng buông xuống, màu xanh tái hiện, tiếng sấm đã tiệm ẩn, một mảnh an tường.

Chỉ có thanh âm bi thương của đám yêu thú, đang không ngừng nhắc nhở hắn, hủy diệt sắp đến, tất cả cũng không còn kịp .

Thảo nguyên không có điển gì khác thường, nhưng trong mắt hắn, tựa như trở nên nhẹ một chút, loáng thoáng phát sinh biến hóa nào đó hắn không thể hiểu được.

Đó là một loại cảm giác, hoặc là bởi vì nguyên nhân tất cả kiếm trong thảo nguyên, cũng đã bị hắn lấy đi.

Thảo nguyên nhẹ biến, bầu trời biến xanh, ánh sáng biến xanh.

Một đạo thanh quang từ nơi nào đó trước lăng mộ sinh ra, từ mặt đất đi ngang qua cự ly vô số dặm, rơi vào trong bầu trời màu xanh.

Lặng lẽ không tiếng động, tựa như không có bất kỳ chuyện gì phát sinh, giống như một giọt mực, rơi vào trong một chén nước.

Mực vào trong nước, nhìn như ôn nhu, trên thực tế, một khắc sau, chén nước kia sẽ biến thành màu đen.

Thiên không màu xanh, đột nhiên trở thành nhạt dần, hoặc có thể nói là biến rõ ràng.

Theo thời gian, nhan sắc của thiên không trở nên càng ngày càng nhạt, nhạt thật ra chính là trong suốt, chính là sáng ngời.

Nơi đạo thanh quang kia biến mất, thiên không sáng ngời mà trong suốt, bỗng nhiên rơi xuống một mảnh.

Đó là một mảnh thiên không chân chính.

Mảnh thiên không này, chậm rãi bay xuống mặt đất.

Trần Trường Sinh quan sát mảnh thiên không, sắc mặt trở nên càng ngày càng tái nhợt.

Toàn bộ yêu thú cũng ngẩng đầu, nhìn mảnh thiên không này, ngưng tru lên bi thương, tĩnh mịch không tiếng động.

Mảnh thiên không bay xuống tốc độ rất chậm, tựa như một phiến lá rụng, thoạt nhìn tựa như có thể tránh né, nhưng yêu thú đại dương trên mặt thảo nguyên không có ý tứ tránh né.

Nơi đây là Chu viên, là toàn bộ thế giới của bọn họ, hiện tại, toàn bộ thế giới sắp sửa hủy diệt, bọn họ có thể trốn đi nơi nào?

Thảo nguyên bốn phía một mảnh an tĩnh, chỉ có thổ tôn vẫn bi thương mà khóc.

Vô luận đảo sơn liêu nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó như thế nào, đều không thể khiến nó thu hồi gào thét.

Nó cùng các đồng bạn ở trong thảo nguyên sinh sống vô số năm, hiện tại thảo nguyên sắp sửa hủy diệt . Nó cùng các đồng bạn trông chừng lăng mộ này mấy trăm năm, vẫn không thể bảo vệ được nó. Chuyện này làm sao để chúng nó không tức giận, làm sao không sợ hãi, làm sao không thất vọng, làm sao không thống khổ cho được?

Thổ tôn gào thét quanh quẩn trên thảo nguyên tĩnh mịch, theo mảnh không gian bay xuống không ngừng chập chùng, tựa như một ca khúc vô tận bi thương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.