Chương trước
Chương sau
Dĩ nhiên không thể nào là do nguyên nhân này.

Trần Trường Sinh nghĩ tới hình ảnh lúc ấy ở trong miếu tuyết, rất nhanh đã bác bỏ suy đoán này, tiếp theo lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng.

Từ Hữu Dung lúc ấy nói, nàng gọi là Trần Sơ Kiến.

Nàng họ Trần —— hoặc là mình có chút tự đa tình, nhưng hắn cảm giác chuyện này cùng mình có liên quan, tựa như lúc ấy hắn nói với nàng, chính mình gọi là Từ Sinh.

Hắn không hỏi gì nữa, bởi vì hắn phát hiện chuyện này quả thật hơi hỗn loạn, xa hơn ban đầu Chu viên chút ít tình cảnh tra cứu xuống, chỉ sợ sẽ đối với vị hôn phu của Từ Hữu Dung sinh ra một chút cảm xúc không vui, đây chẳng khác gì là tự mình ăn dấm của mình?

Chuyện này quả thật có chút loạn khó nói rõ ràng.

Một người thuở nhỏ đọc một lượt Đạo Tàng, nghìn vạn đạo lý hạ bút thành văn, một người đạo tâm an tĩnh, mười hai tuổi đã bắt đầu nghiên cứu thiên thư bia, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung thiên phú trí tuệ đều là vạn người không có một, đều là thiên tài tu đạo, nhưng ban đầu xử lý chuyện này ở Chu viên, rất là bối rối, sai lầm chồng chất.

Từ Hữu Dung không trả lời câu hỏi ngu ngốc của Trần Trường Sinh, xương đầu bò trong thiết oa còn đang vang lên sùng sục, an tĩnh, nhìn nhau , liền biết được lúc ấy tại sao hai người lại giấu diếm thân phận của mình, hiểu được chút ít tâm tình ẩn giấu.

Đúng là hài tử thông minh, tựa như bông tuyết trắng noãn bên ngoài quán ăn.

Nhưng còn có chút chuyện cần giải quyết, nếu không trong lòng sẽ có chút không thoải mái, tỷ như chuyện kia.

"Ngươi cùng Lạc Lạc Điện hạ, còn có tiểu hắc long?"

Từ Hữu Dung không nói rõ, Trần Trường Sinh cũng hiểu được nàng đang hỏi cái gì.

Ban đầu ở Chu lăng, nàng từng nói vị hôn phu của mình, là một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa... trêu chọc đều là các tiểu cô nương chưa hiểu chuyện.

Trần Trường Sinh chợt nhớ tới, lúc ấy chính mình từng mắng vị hôn phu của nàng —— thật là một kẻ vô sỉ bại hoại!

Thì ra lúc ấy hắn đang tự mắng mình.

Nghĩ đến điểm này, tâm tình của hắn có chút phức tạp, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào , không thể làm gì khác đành thở dài.

"Nghĩ đến hẳn là Sương nhi cô nương nói?"

Cách nửa năm mới công bố chân tướng, để cho tinh thần của hắn chịu trùng kích rất lớn, thế cho nên không chú ý tới Từ Hữu Dung trừ Lạc Lạc còn đề cập tới tiểu hắc long.

Hắn có chút bất đắc dĩ giải thích: "Thiết nghĩ, hai người chúng ta hiện tại có thể hiểu nhất, mắt thấy chưa chắc đã là sự thật."

"Có lẽ sao."

Từ Hữu Dung nhẹ nói, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về hắn, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một đạo sáng ngời.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, làm cho nàng khẽ nhíu mày, cho nên sơn thủy không linh xinh đẹp như vẽ trong nháy mắt trở nên sinh động, đạo sáng ngời kia đã biến thành phong mang.

"Ta nhớ lúc ấy ngươi đã nói vị vị hôn thê của ngươi..."

Trần Trường Sinh vẻ mặt khẽ biến, lúc ấy ở Chu lăng, hắn có kể với nàng về vị hôn thê của mình, mặc dù không có cố ý giễu cợt nhục nhã, nhưng quả thật không nói lời gì tốt đẹp, chẳng qua là...

"Bản thân ngươi lúc ấy cũng đã nói, loại nữ tử này không cần cũng được?" Hắn không nhịn được phân trần.

Từ Hữu Dung nói: "Đó là ta bị lời nói của ngươi lừa gạt."

Lúc ấy nàng đối với vị hôn thê của Từ Sinh ở trong lòng đánh giá cực thấp, thậm chí có chút trơ trẽn —— kiêu ngạo, ngu xuẩn, mắt mù, hơn nữa còn có vấn đề đạo đức.

Từ sau khi biết những đánh giá này đều rơi vào trên người mình, nàng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.

Lúc ấy nàng đánh giá gay gắt bao nhiêu, sau này lại xấu hổ bấy nhiêu.

Không nên nhìn vẻ mặt của nàng hiện tại rất bình tĩnh, bàn tay nhỏ bé trong áo bông đã nắm chặt thành quả đấm.

Chuyện này vẫn rất loạn.

Trần Trường Sinh nhìn rượu trong chén, lần nữa thở dài.

Mười tuổi năm ấy, mùi thơm lạ lùng bao phủ miếu cũ, hắn trầm mặc rất nhiều ngày, sau đó thở dài thở ngắn rất nhiều ngày, từ sau ngày đó, hắn không than thở nhiều như hôm nay.

Hết thảy đều là hiểu lầm.

Thế sự, gặp gỡ, có đôi khi thật sự vừa vặn, rất khó tin tưởng.

Hắn và nàng vốn có nhiều ân oán tình cừu, kết quả ở trong Chu viên, lấy một thân phận khác gặp nhau, sau đó chung sống nhiều ngày như vậy.

Cũng may cuối cùng gặp lại lần nữa, nghĩ đến còn sẽ có rất nhiều chuyện, đem những chuyện khó giải thích, khó có thể làm rõ phân định rõ ràng.

Chỉ cần không lầm cả đời là tốt rồi.

Nghĩ tới đây, Trần Trường Sinh không hề lo lắng nữa, nhìn nàng nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Từ Hữu Dung hỏi.

Trần Trường Sinh hồi đáp: "Cao hứng.”

Từ Hữu Dung tầm mắt cụp xuống, lông mi khẽ run.

Bỗng nhiên, nàng lấy tay che miệng, nấc lên một cái.

"Uống nhiều quá." Nàng có chút ngượng ngùng giải thích.

Rượu này nồng độ hơi cao, dưới tình huống không dùng chân nguyên hóa giải hơi men, nàng uống vài chén, quả thật có thể say.

Nếu không trên gương mặt xinh đẹp vì sao lại nổi lên ửng đỏ.

Trần Trường Sinh quan tâm hỏi: "Thương thế của ngươi không sao chứ? Uống rượu có ảnh hưởng không?"

Lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn rơi vào trên tay áo bông, nhìn ngón tay mới vừa lộ ra ống tay áo, phát hiện nơi đó cũng không có miệng vết thương.

Sau đó hắn mới nhớ tới, nàng từng học tập ở Thanh Diệu Thập Tam Ti, hiện tại lại là Thánh Nữ Nam Khê trai, có thánh quang bên mình, cần gì lo lắng những chuyện này.

Từ Hữu Dung nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cho rằng ta thật sự đánh không lại ngươi ư?"

Trần Trường Sinh nghĩ thầm tại sao lại liên lạc với chuyện này, chuyển đề tài nói: "Ta có chuyện trọng yếu muốn nói với ngươi."

Từ Hữu Dung ngón tay gảy nhẹ, một đạo kình phong nổi lên, Hoàng Chỉ tán trên mặt đất chậm rãi lăn về chỗ cũ. Khách nhân trong quán ăn lúc này đã nhiều hơn trước hai bàn, càng thêm huyên náo, lúc này thanh âm phía ngoài cũng rốt cuộc không cách nào truyền tới , thỉnh thoảng tầm mắt rơi tới cũng bị bức tường vô hình kia ngăn trở.

Hoàng Chỉ tán cộng thêm tu vi cảnh giới hiện tại của nàng cùng Trần Trường Sinh, trừ phi đại cường giả Tụ Tinh đỉnh phong tự mình đến nghe lén, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện.

"Ban đầu chúng ta tìm được rất nhiều kim ngân tài bảo ở trong nhà đá của Chu lăng, ngươi còn nhớ rõ sao?"

Trần Trường Sinh từ bên hông cởi xuống Vô Cấu kiếm, đặt tại bên cạnh thiết oa, sau đó từ bên trong lấy ra đồ vật.

Đây là lần đầu tiên Từ Hữu Dung quan sát trọng bảo của Quốc Giáo ở cự ly gần như vậy —— nơi này chỉ không phải là Vô Cấu kiếm, mà là vỏ kiếm tên là Tàng Phong, nàng nhìn rất chân thành, cảm thấy rất hứng thú, thế cho nên đối với việc Trần Trường Sinh trịnh trọng như thế không để ý, rất tùy tiện ừ.

"Trước lúc Nam Khách mang theo hồn mộc khu động thú triều vây lăng, hồn xu bắt đầu nổi điên, đánh nát rất nhiều thứ, đan dược vốn đã mất đi hiệu lực rồi, phá hủy cũng không sao, chẳng qua là bí kíp có chút đáng tiếc, a, lại có là phỉ thúy cùng tinh thạch bị đánh thành bụi phấn cũng không đáng giá. Hoàng kim vẫn còn tốt, sau lại nhờ người nung thành nước một lần nữa đúc thành khối là được, không có hao tổn quá lớn, đây là trân châu... bột trân châu nghe nói có thể pha trà uống, có thể mỹ nhan, ngươi mang đi toàn bộ đi."

Trần Trường Sinh càng không ngừng mang ra đồ vật, càng không ngừng nói chuyện.

Lực chú ý của nàng cuối cùng đã bị hấp dẫn tới đây, nhìn mấy cái hộp bên bếp nướng hỏi: "Ngươi nói gì?"

"Đây là chúng ta đã nói, mọi thứ trong Chu lăng chia đều."

Trần Trường Sinh nhìn nàng rất chân thành nói: "Những đan dược còn có tác dụng, thời điểm Tô Ly tiền bối bị thương, ta đã dùng một chút, nhưng những vật khác, không được sự đồng ý của ngươi, cho nên ta đều giữ lại rồi, chỉ là vì bảo tồn dễ dàng hơn, ta nhờ Giáo Khu xử giúp ta đổi thành ngân phiếu cùng một chút vật khác."

Hắn nói chính là lời thật lòng, hắn vẫn cho rằng bảo tàng trong Chu lăng không phải là của một mình hắn , ở trước lúc chưa xác định sinh tử của nàng, hắn không có tư cách vận dụng, cho nên Đường Tam Thập Lục muốn bạc của hắn, hắn cũng không nói mình có tài phú như vậy, mà sau khi cho là nàng đã rời đi thế giới này, hắn lại làm ra một quyết định có chút không cách nào hiểu .

"Nơi này là khế đất... Ta mời Kim Ngọc Luật ở hạ du Hồng hà đổi một mảng thảo nguyên thật lớn, chuẩn bị đưa lại cho ngươi." Hắn chỉ vào một cái hộp nói.

Từ Hữu Dung giật mình, hỏi: "Tại sao phải cho ta cái này?"

Trần Trường Sinh nói: "Lúc ấy nghĩ tới việc có thể ngươi đã mất, cần lưu lại vài thứ cho tộc nhân của ngươi, phiến thảo nguyên này cách cố hương của các ngươi gần nhất..."

Hắn lúc ấy vẫn nghĩ nàng là thiên tài thiếu nữ của Tú Linh tộc, gánh chịu trách nhiệm nặng nề phục hưng Tú Linh tộc.

Từ Hữu Dung đã hiểu, trầm mặc không nói.

Trần Trường Sinh hiểu lầm sự trầm mặc của nàng, có chút ngượng ngùng nói: "Dĩ nhiên, hiện tại biết phiến thảo nguyên không có tác dụng gì với ngươi, chuyện này quả thật có chút hồ đồ."

"Không, rất tốt, ta rất thích."

Từ Hữu Dung đem cái hộp kia nhận lấy, nhìn mặt của hắn bên kia làn khói, rất chân thành nói.

Ban đầu ở Chu lăng, hắn cũng không thèm để ý bảo tàng bí kíp, chẳng qua là vội vã muốn tìm thuốc cho nàng, lúc ấy nàng rất cảm động.

Hiện tại nàng cũng như thế.

"Những vật khác để ở chỗ của ngươi, ta hôm nay không có mang Đồng Cung theo người, không tiện cầm lấy."

Nàng dùng giọng nói rất tự nhiên tiếp tục nói: "Lúc nào muốn dùng , ta sẽ đi tìm ngươi."

Đây là một an bài rất tốt, Trần Trường Sinh rất đồng ý đề nghị này, chỉ nghĩ nàng bây giờ đứng đầu Nam Khê trai, không biết có bao nhiêu địa phương cần dùng, nói: "Mấy thứ linh tinh có thể để chỗ ta, nhưng phấn trân châu cùng hộp ngân phiếu này, ngươi mang về trước sao."

Từ Hữu Dung nói: "Đều là vật ngoại thân, cần gì để ý như thế."

Trần Trường Sinh không thể hiểu được loại thái độ sống không ăn nhân gian lửa khói này, nói: "Vậy chúng ta nên để ý cái gì?"

Nơi nào thật sự không ăn nhân gian lửa khói, chẳng qua là so với nhân gian lửa khói, tinh thần đầy trời sẽ càng thêm sáng ngời cùng với chói mắt.

"Hẳn là để ý chính là... chúng ta là đối thủ, là địch nhân."

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn nói, thanh âm rất bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong đôi mắt có chút phức tạp, tinh quang ở chỗ sâu nhất khẽ bối rối.

Xinh đẹp, nhưng lại làm người ta có chút bất an.

Đúng vậy, vô luận hắn và nàng có hôn ước hay không, bọn họ hiện tại cũng đã nhất định là đối thủ, thậm chí tương lai có thể sẽ thành địch nhân sinh tử với nhau.

Quốc Giáo phân nam bắc, mới cũ tranh giành, Thánh Hậu cùng Giáo Hoàng có cách nhìn bất đồng đối với thế giới này .

Ba mâu thuẫn chủ yếu nhất của thế giới loài người, hiện tại rơi vào trên người hai người bọn họ.

—— trên ban công độc dược chủy thủ, cát vàng cô mộ cùng hồ điệp thê hàn? Vô luận đánh giá thế nào, chuyện giữa Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, tựa hồ cuối cùng cũng sẽ phát triển như thế, có thể bi thương, có thể bi tráng, có thể trở thành một đoạn tình tiết truyền lưu muôn đời, tóm lại chuyện này làm cho người khác rất rầu rỉ.

Hắn và nàng còn trẻ như vậy, hai vai còn có chút gầy yếu, làm sao gánh vác được nhiều như vậy?

Nhưng hắn cùng nàng tựa hồ hoàn toàn không có giác ngộ như vậy, mới ở trên Nại Hà kiều đánh một trận, tiếp theo đã ở chung một chỗ ngồi đối diện uống rượu ăn xương. Nhất là Trần Trường Sinh, tựa như căn bản không biết thế cục trước mặt, đã quên giữa hắn và nàng còn có nhiều khó khăn hiểm trở như vậy, bởi vì hắn thật...

"Ta quên." Hắn có chút ngượng ngùng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.