Chương trước
Chương sau
Đàm Chá miếu trận này, không thực sự phát sinh chiến đấu chân chính, nhưng ẩn giấu hung hiểm còn đáng sợ hơn so với tuyệt đại đa số các trận chiến đấu trên thế gian này.

Trong ngày mưa thu ấy, triều đình cùng Quốc Giáo đã huy động quá nhiều cao thủ, căn bản không có biện pháp nào để giấu diếm tin tức.

Thế nhân nhanh chóng biết được tin tức Thiết Thụ đã từ Nam Hải trở về, hơn nữa biết hắn đã tới kinh đô, muốn giết Vương Phá, đồng thời, cũng xác định mục đích của Vương Phá, hắn tới để giết Chu Thông. Quan trọng nhất là, mọi người cuối cùng có thể khẳng định, vết rách giữa triều đình cùng Quốc Giáo đã càng ngày càng sâu, sớm muộn cũng sẽ gặp phải vấn đề nghiêm trọng.

Hai đại thế lực chân thành hợp tác trong Thiên Thư lăng chi biến, không bao lâu sau đã đối nghịch với nhau, đây là chuyện rất khó hiểu, nhưng hiện tại mọi người đều rất rõ nguyên nhân tại sao.

Vì Trần Trường Sinh.

Không ai lưu ý đến bên trong giếng cạn ở Bắc Tân kiều phát ra gió rét, cũng không người nào biết Trần Trường Sinh hiện tại suy nghĩ cái gì.

Hắn chưa từng rời Quốc Giáo học viện, an tĩnh ngồi ở bên cửa sổ tàng thư lâu đọc sách, không nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cũng không hỏi chuyện ngoài cửa sổ.

Rất nhiều người đang suy đoán, di thể của Thánh Hậu nương nương hẳn là được hắn chôn trong Quốc Giáo học viện, chỉ là không có biện pháp chứng thật mà thôi.

Đại nhân vật như Lâm lão công công cũng phải công cốc mà về, Ly cung đã biểu lộ thái độ của mình rất rõ ràng, còn ai dám xông vào Quốc Giáo học viện điều tra?

Triều đình không tiếp tục hạ chỉ yêu cầu Quốc Giáo học viện giao di thể Thánh Hậu nương nương, nhưng ai cũng biết, chuyện này không thể nào kết thúc như vậy được.

Rất nhiều người không lý giải nổi tại sao Trần Trường Sinh phải làm như vậy, bao gồm một số đại nhân vật trong Quốc Giáo, tỷ như Bạch Thạch đạo nhân.

Nếu như chỉ vì quyền thừa kế Quốc Giáo, có ý chỉ của Giáo Hoàng , hắn chỉ cần ở thời cơ thích hợp, hướng hoàng cung phóng thích thiện ý của mình, đối phương nhất định sẽ thu hồi ý định ban đầu .

Nhưng hắn không tiếp chỉ, cũng không lĩnh chỉ vào cung, không thông qua bất luận kẻ nào truyền lời cho người trong hoàng cung, vẫn giữ vững trầm mặc.

Hiện tại toàn bộ thế giới đã biết, hắn là con cháu của di tộc, trong người có dòng máu của Trần thị, nhưng không phải con của Thánh Hậu nương nương.

Nhìn lại mấy năm quá khứ, hắn cùng với Thánh Hậu nương nương, cũng không thể có bất kỳ tình cảm gì mới đúng.

Tại sao hắn lại liên tiếp kháng chỉ? Tại sao muốn thông qua thái độ đối với Chu Thông biểu đạt khinh thường đối với triều đình? Tại sao muốn dùng trầm mặc đối kháng với lão sư của mình?

Tiết Tỉnh Xuyên đã được an táng, Tiết Hà bị bắt về kinh, bị giam ở trong Chu ngục, bởi vì có chút nguyên nhân phức tạp, tạm thời hẳn là không lo lắng về tính mạng, Tiết phủ một lần nữa trở về yên lặng, nhưng không có ai quên náo nhiệt vài ngày trước lúc Tiết phủ thiết tế, rất nhiều thế lực cũng phái đại biểu, đây là hoài niệm đối với cựu triều, hay là cừu thị đối với tân triều? Đây là kính sợ đối với Giáo Hoàng, hay là khiêu khích đối với Thương Hành Chu?

Nếu như còn ở Thiên Hải triều, Chu Thông chắc chắn sẽ mượn chuyện này nhấc lên một cơn mưa gió, nhưng hắn bây giờ thái độ khác thường, biểu hiện cực kỳ trầm mặc.

Cho dù là ai biết được người như Vương Phá đang lẩn trốn trong kinh đô, tùy thời có thể có từ một quán trà ven đường lao ra , hướng về phía mình chém ra một đao, đại khái cũng sẽ trầm mặc như thế.

Hơi có thâm ý chính là, những ngày gần nhất, Chu Thông không giống ban đầu ở trong hoàng cung, mà là trở về Bắc Binh Mã Ty hồ đồng một lần nữa bắt đầu trông coi công việc.

"Thiết Thụ đang ở phụ cận, hắn sẽ luôn luôn theo dõi Chu Thông."

Tô Mặc Ngu nói: "Hắn sẽ chờ Vương Phá xuất đao, sau đó giết chết, như vậy cũng không làm trái với lời thề tinh không, vô luận Giáo Hoàng Bệ Hạ hay ai khác đều không thể giáng tội cho hắn."

Gió thu hàn lãnh từ ngoài cửa sổ thổi vào , lật trang sách, nhưng không cách nào để cho vẻ mặt của Trần Trường Sinh có bất kỳ biến hóa.

Nhìn hắn ngồi bên cửa sổ trầm mặc không nói, Tô Mặc Ngu thở dài ở trong lòng, nói: "Đàm Chá miếu hôm đó thật là đáng tiếc."

Nếu như hôm đó Ly cung không tiếc bất cứ giá nào, ở trong mưa thu giết chết Thiết Thụ, cục diện bây giờ sẽ không đến mức khó giải quyết như thế.

Tầm mắt của Trần Trường Sinh vẫn ở trong sách, nói: "Hôm đó không dễ giết."

Tô Mặc Ngu hiểu được hắn nói chính là tòa vương liễn trên vách núi, nói: "Nếu như chủ sự chính là Chiết Tụ, hắn nhất định vẫn sẽ động thủ."

Nếu không tiếc bất cứ giá nào, cần gì phải để tâm vương liễn hay tiếng chân như sấm nữa.

"Bát Phương Phong Vũ làm sao dễ giết như vậy, cho dù có thể được việc, Ly cung cũng phải trả giá rất đắt."

Nếu như hôm đó Thiết Thụ thật sự bị giết chết, như vậy bốn vị cự đầu từ trong mưa thu đi ra, có thể còn mấy người sống sót?

Trần Trường Sinh nhìn trang sách, nói: "Hơn nữa sẽ làm thiên hạ đại loạn."

Tô Mặc Ngu nói: "Nếu như Đường Đường là chủ sự, hắn vẫn sẽ kiên trì làm như thế, bởi vì Đạo Tôn cũng không muốn thấy thiên hạ đại loạn, như vậy, giết thì giết."

Trần Trường Sinh không cho rằng mọi chuyện sẽ diễn biến như hắn nói, hoặc là nói như Đường Tam Thập Lục thiết tưởng.

Mục đích Ly cung giết Thiết Thụ là muốn bảo vệ Vương Phá.

Mục đích Vương Phá tới kinh đô là muốn giết Chu Thông.

Chu Thông là người mà hoàng cung nhất định phải bảo vệ.

Vương Phá là người mà hoàng cung nhất định phải giết.

Trần Trường Sinh rất rõ, chỉ bằng bốn câu nói này, sư phụ hắn sẽ không tiếc thiên hạ đại loạn, hơn nữa...

"Sư thúc không thể làm như vậy."

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về cảnh thu thê đạm ngoài cửa sổ nói: "Bởi vì hắn không phải là người như thế."

Giáo Hoàng Bệ Hạ, là đại nhân vật lòng mang thiên hạ.

Nhưng hắn không phải hào kiệt, lại càng không phải kiêu hùng.

Hắn nhìn tinh không sẽ có kính sợ, hắn chỉ muốn bảo vệ Trần Trường Sinh cùng Vương Phá.

Nhưng hắn càng không muốn thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán.

Hắn có thể đem thế cục kinh đô duy trì ở trong phạm vi còn khống chế được, đã vô cùng cực khổ.

Người ngồi bên kia bàn cờ thì sao?

Hoàng cung rất an tĩnh, rất nhiều người ở trước điện, đã từng thấy bóng dáng Thương Hành Chu trong gian phòng kia bị ánh đèn chiếu ra, nhưng không biết hắn đang làm gì.

Thương Hành Chu chắc chắn đang làm chuyện gì, lại không người nào biết đó là chuyện gì.

Tựa như Thiên Thư lăng chi biến, tựa như Tuyết Lão thành phản bội, hắn một mực không tiếng động, thường thường là khúc nhạc dạo cho một cơn bão táp.

Cũng không người nào biết Vương Phá ở nơi nào.

Toàn bộ thế giới đều biết hắn ở kinh đô, hắn muốn giết người, nhưng không tìm được hắn.

Hắn biến mất, mà một gian tửu lâu ở nam thành, có thêm một vị tiên sinh tính sổ tới từ Vấn Thủy.

...

...

Kinh đô sắc thu sâu hơn, càng sâu, sâu tới chí cực, lạnh lẽo thấu xương, cũng may khắp nơi giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng, đem lạnh lẽo hòa tan bớt mấy phần.

Nam bắc hợp lưu, việc trọng đại mà vạn chúng mong đợi này, rốt cục đã được chính thức tuyên cáo, khánh điển cũng sắp cử hành.

Khánh điển long trọng trước nay chưa từng có, như ăn mừng nam bắc hợp lưu thành công, cảm giác không phải là tân triều đang muốn rửa sạch hoàn toàn khí tức Thiên Hải Thánh Hậu lưu lại hay sao.

Sứ đoàn đến từ Bạch Đế thành, trước mấy ngày đã đến kinh đô, vợ chồng Bạch Đế cuối cùng chỉ tới một người.

Cùng Ma Quân đánh một trận kinh thiên, Bạch Đế cũng bị thương không nhẹ, người tới là Hoàng Hậu, cũng là Trưởng Công chúa của Đại Tây Châu.

Rất nhiều ánh mắt cũng đang chăm chú nhìn Quốc Giáo học viện.

Ai cũng biết, quan hệ giữa Quốc Giáo học viện cùng Yêu tộc từ trước đến giờ cực kỳ thân cận, Trần Trường Sinh còn là lão sư của Lạc Lạc Điện hạ .

Như vậy Yêu tộc sứ đoàn đến, sẽ đối với cục diện kinh đô tạo thành ảnh hưởng như thế nào?

Vấn đề này, bản thân Trần Trường Sinh cũng không biết đáp án.

Ngày sứ đoàn tới kinh đô, hắn lần đầu tiên buông xuống sách trong tay, tắm rửa thay quần áo, sau đó đang đợi cố nhân tới thăm.

Tới quả nhiên là vị cố nhân, nhưng không phải là Lạc Lạc, là Kim Ngọc Luật.

"Quận chủ đang trong thời khắc mấu chốt để phá cảnh, không thể ly khai, ta ở trên đường gặp Hiên Viên Phá, hắn bị thương không nhẹ, cần điều dưỡng, cho nên ta không đem hắn mang về ."

Kim Ngọc Luật nhìn hắn nói, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn, tiếp theo lại thở dài.

Không thể ly khai, chưa có trở về.

Trần Trường Sinh có chút đau lòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.