Chương trước
Chương sau
Thống binh lĩnh của Cao Dương trấn quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu, căn bản không biết nên nói cái gì.

Bởi vì quả thật hắn không biết bất cứ điều gì.

Trung Sơn Vương thần sắc toát ra cảm xúc không kiên nhẫn, phất tay đem thống binh lĩnh Cao Dương trấn đuổi ra ngoài.

Trong đường lần nữa lâm vào trầm mặc, thời gian rất lâu cũng không có ai nói gì.

Trong cung vẫn không có ý chỉ minh xác, nói rõ Đạo Tôn Thương Hành Chu đối với vị trí thần tướng của Tùng Sơn quân phủ không có chủ ý gì, tùy ý để cho các thế lực trong triều đi tranh giành.

Các vương gia dĩ nhiên muốn đoạt vị trí này, nghe nói Tương Vương vì trùng kích cánh cửa thần thánh lĩnh vực mà bế quan một năm có thừa, cũng phá lệ đưa ra ý kiến của mình.

Tình cảnh Thiên Hải gia hôm nay có chút lúng túng, mặc dù vô cùng cố gắng muốn thông qua quan hệ với Bệ Hạ để củng cố địa vị, rồi lại không dám làm gì quá đáng, để tránh khiến cho Đạo Tôn không vui, mắt thấy địa vị trong triều dần dần đi xuống, cũng đã không thể bỏ qua cho cơ hội này.

Ai cũng muốn tranh giành vị trí này, nhưng không ai muốn lên tiếng trước.

Hơn nữa làm bọn hắn cảm thấy có chút bất an chính là, rõ ràng đêm đó Đường Thập Thất gia cũng chết ở tuyết lĩnh, vì sao Đường gia lần này không có ai tới? Nếu như Đường gia mượn chuyện lần này gây khó dễ muốn lấy vị trí thần tướng của Tùng Sơn quân phủ, lấy quan hệ của Đường gia cùng trong cung, những người có mặt nơi này còn thật sự không tranh giành nổi họ.

"Có một số việc mọi người lòng dạ biết rõ là được, nhưng quy trình nên có thì đều phải có, triều đình dù sao cũng muốn giữ thể diện."

Trung Sơn Vương cảm xúc mất kiên nhẫn càng ngày càng đậm, không hề để ý tới mọi người nữa, ý bảo Đại Lý Tự phó khanh tiếp tục thẩm án.

Đại Lý Tự phó khanh liếc nhìn hồ sơ, bỗng nhiên có chút giật mình, nói: "Đêm đó còn có người còn sống sao?"

Nghe lời này, mọi người trong đường đều cảm thấy có chút bất ngờ, nghĩ thầm không phải là Ma Quân đã giết sạch mọi người rồi sao?

Trung Sơn Vương cũng có hứng thú, hỏi: "Vì sao trước kia chưa từng nhắc tới?"

Đại Lý Tự phó khanh đem hồ sơ xem lại một lần nữa, xác nhận không có nhìn lầm, thấp giọng giải thích: "Theo hai người kia nói, bọn họ bị chiến đấu lúc ấy liên lụy, trực tiếp ngất đi, cho đến mấy ngày trước mới tỉnh lại, trèo đèo vượt suối quay về, cho nên không ai biết bọn họ còn sống."

Trung Sơn Vương nhíu mày, nói: "Thú vị, dẫn tới hỏi một chút."

Một lát sau, một nữ tử mặc đồ lễ của Thanh Diệu Thập Tam ti cùng một trung niên nam tử mặc quân trang đi tới trong đường.

Chính là An Hoa cùng Trần Thù từ Phản Nhai mã tràng trở lại Tùng Sơn quân phủ được mấy ngày.

"Báo ra thân phận."

"Thanh Diệu Thập Tam ti giáo tập An Hoa."

"Tùng Sơn quân phủ tì tướng Trần Thù."

Nghe được hai câu nói này, rất rõ ràng, không khí trong chánh đường trở nên buông lỏng hơn không ít.

Đối với các đại nhân vật mà nói, một tiểu tì tướng thật sự không đáng giá để nhắc tới, hoặc là bởi vì quan hệ với Ly cung, xử trí An Hoa có thể muốn phiền toái chút ít, nhưng cũng không phải đại sự, tóm lại không phải nhân vật bọn hắn không muốn nhìn thấy cũng không cách nào khống chế là được.

"Nói xem những chuyện các ngươi nhìn thấy đêm đó đi, nói thật cụ thể, nói thật chính xác, đừng nên nói láo một câu nào."

Trung Sơn Vương nhìn bọn hắn mặt không chút thay đổi nói: "Ở trong hồ sơ vụ án các ngươi hẳn là người chết, nhưng bây giờ còn sống trở về, nếu như chuyện các ngươi sống sót có vấn đề, như vậy bổn vương không ngần ngại để cho các ngươi chết thêm lần nữa."

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của các đại nhân vật, Trần Thù cảm giác giống như mình trở lại cái đêm hàn lãnh bị Ma tộc lang kỵ vây quanh.

Hắn biết rõ lời nói của mình sau đó sẽ đắc tội với các đại nhân vật này, thậm chí có thể nói sẽ đắc tội với cả triều đình.

Nhưng nếu đã hứa với đối phương thì nhất định phải làm, bởi vì hắn là quân nhân Đại Chu.

Hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tiến lên đáp lời.

Nhưng mà có người động tác còn nhanh hơn hắn.

An Hoa đứng trước người hắn, nhìn Trung Sơn Vương, Thiên Hải Thừa Văn các đại nhân vật nói: "Tân quốc năm thứ ba, ta cùng với Trần Thù tướng quân mang theo một vị trận sư tuổi trẻ sắp chết, đi tới Cao Dương trấn, bởi vì chúng ta nhận được một tin tức, nói chủ nhân Chu Sa đan có thể ở bên kia."

Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, rất rõ ràng, rất thong dong.

Từ Cao Dương nói đến phiến hồ viên bị vây quanh này, chuyện đêm đó vẫn chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng đã có thể có kết luận.

"Chu Dạ, Ninh Thập Vệ, Thiên Hải Triêm Y những người này bị chết, là bởi vì bọn hắn muốn mưu hại chủ nhân của Chu Sa đan, cướp lấy Chu Sa đan, kết quả không ngờ tới, Ma Quân còn chưa chết, vì muốn chữa trị vết thương của mình, hắn cũng tới tuyết lĩnh tìm kiếm chủ nhân Chu Sa đan, song phương gặp nhau, cho nên bọn họ đều chết."

Các đại nhân vật có mặt nơi đây đều biết Chu Dạ đám người đúng là chết trong tay của Ma Quân.

Những chuyện này đến từ điều tra hiện trường sau đó, chủ yếu nhất là đến từ phán đoán của Biệt Dạng Hồng, nhưng chưa dám chắc là chính xác, bởi vì tất cả mọi người đều chết sạch.

Có chút đại nhân vật mơ hồ đoán được Chu Dạ đám người đi tuyết lĩnh là muốn làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên nghe được những người có mặt ở đó tường thuật lại chuyện này.

Thì ra, thật sự là vì Chu Sa đan.

Trung Sơn Vương nhìn Thành Đào thần tướng một cái.

Thành Đào thần tướng không dễ dàng phát giác khẽ gật đầu.

Trung Sơn Vương vẻ mặt khẽ run, xác nhận chính là chuyện song phương lần trước nhắc tới trong thư.

Các đại nhân vật trong kinh đô cũng biết Chu Sa đan, tất cả đều từng thử đem loại đan dược thần kỳ này giấu làm của riêng.

"Không nói đến các ngươi nói có phải sự thực hay không, dù vậy, cũng không thể giội nước bẩn lên người đã khuất, mưu hại là sao? Còn mưu toan cướp lấy là có ý gì?"

Một thanh âm trầm thấp vang lên , người nói chuyện là Thiên Hải Thừa Văn.

Thiên Hải Triêm Y là con của hắn, hắn dĩ nhiên không thể cho phép con của mình sau khi chết cũng phải mang theo tiếng xấu như vậy.

Muốn nhận được vị trí thần tướng ở Tùng Sơn quân phủ, bọn họ không thể lưu lại bất kỳ điểm nào để cho người khác chỉ trích.

Các đại nhân vật rất nhanh kịp phản ứng, vô luận Thiên Hải Triêm Y hay là Chu Dạ hoặc là Ninh Thập Vệ có thể lừng lẫy chết trận, có thể từ trên sơn đạo ngã chết, nhưng không thể chết như vậy.

Kiến Hi thần tướng mặt không chút thay đổi nói: "Không sai, Ninh Thập Vệ thần tướng chính là phụng chỉ ý, không thể chỉ trích."

Trung Sơn Vương thần sắc lần nữa trở nên không kiên nhẫn, phất tay nói: "Nói thẳng trọng điểm, các ngươi tận mắt thấy bọn họ bị Ma Quân giết chết sao?"

An Hoa lắc đầu, nói: "Chúng ta lúc ấy ở lại hồ viên, không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe thấy Ma Quân chính miệng thừa nhận."

Mặc dù vị Ma Quân trong truyền thuyết kia đã thực sự chết rồi, các đại nhân vật có mặt nơi đây vẫn không có dũng khí chỉ trích đối phương nói láo.

Trung Sơn Vương tiếp tục hỏi: "Dựa theo cách nói của các ngươi, chủ nhân Chu Sa đan lúc ấy cũng có mặt sao?"

An Hoa bình tĩnh nói: "Đúng vậy."

Trung Sơn Vương quan sát ánh mắt của nàng hỏi: "Vậy hắn chết như thế nào?"

Nghe câu hỏi như thế, có vài người thân thể khẽ nghiêng về phía trước, lộ vẻ đặc biệt chú ý.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, nếu Ma Quân tự mình trình diện, người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bọn họ muốn biết, phương thuốc Chu Sa đan hôm nay ở nơi nào...

An Hoa nói: "Còn chưa chết."

Trung Sơn Vương nhíu mày nói: "Ngươi nói gì?"

An Hoa bình tĩnh đón ánh mắt của hắn, nói: "Hắn chưa chết."

Trung Sơn Vương lớn tiếng quát lên: "Tất cả mọi người đều chết, các ngươi còn sống, người kia còn sống, ngươi nghĩ bổn vương là kẻ ngốc hay sao!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.