Thế nhân đều biết, Trung Sơn Vương năm đó bị trục xuất khỏi kinh đô, toàn dựa vào ăn phân giả điên mới không bị Thánh Hậu nương nương ban cho cái chết, tính tình dị thường táo bạo, thường thường không hợp một lời sẽ muốn giết người. Đổi lại là An Hoa trong dĩ vãng, cho dù đạo tâm yên lặng thế nào đối mặt với ánh mắt của vị vương gia điên này khó tránh khỏi sẽ sinh ra chút ít bất an, nhưng hiện tại thì không.
Bởi vì nàng gần đây đã cảm thụ được ý chí mênh mông như tinh hải, ấm áp như ánh mặt trời của Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Ý chí của Giáo Hoàng Bệ Hạ vẫn tồn tại cạnh nàng, giống như thánh quang, nàng cần gì phải sợ hãi chứ?
Nàng lẳng lặng nhìn Trung Sơn Vương, rõ ràng không có ý định thay đổi lời nói của mình.
"Nếu người kia còn sống, vì sao không cùng các ngươi tới nơi này?" Đại Lý Tự khanh khẽ cau mày, nhìn nàng nói: "Thần tướng đã chết, đây là vụ án lớn đến cỡ nào, không nói đến việc hắn cũng có hiềm nghi, cho dù làm chứng, cũng phải đến đây mới đúng."
Sau khi xác nhận chủ nhân Chu Sa đan đã chết , đương nhiên mọi người rất muốn tìm được phương thuốc của Chu Sa đan.
Nhưng hiện tại xác nhận người kia còn chưa chết, như vậy dĩ nhiên bản thân hắn sẽ quan trọng hơn phương thuốc rất nhiều lần.
An Hoa nói: "Bởi vì có chuyện quan trọng, hắn không thể tới đây, cố ý viết một phong thơ, kể lại tình hình đêm hôm đó."
Trước lúc nàng chuẩn bị lấy ra lá thư, phía trên đường truyền tới thanh âm cực kỳ nghiêm nghị của Thành Đào thần tướng: "Thật to gan! Dám lấy một phong thư hù dọa các vị đại nhân, phải biết rằng đây là án lớn, Vương gia thân là khâm sai tự mình trình diện, người này đến tột cùng là ai, chẳng lẽ dám kháng chỉ hay sao?"
An Hoa vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: "Cho dù Vương gia lúc này thật sự lấy ra thánh chỉ , cũng không có ý nghĩa."
Lúc nói những lời này, tầm mắt của nàng rơi vào trên người Trung Sơn Vương.
Cả sảnh đường đều xôn xao, sau đó có cười tiếng vang lên.
Tất cả mọi người coi những lời này của nàng chỉ là nói giỡn.
Nhưng Trung Sơn Vương không cười, mặc dù những lời này của An Hoa là nói với hắn, mặc dù hắn thực sự mang theo một phần thánh chỉ.
Còn có một người không cười, đó là Thiên Hải Thừa Văn. Đêm đó sát cục trong tuyết lĩnh là trong hoàng cung cùng Đường gia lập ra mưu kế, hạ xuống trên người tên trận sư trẻ tuổi kia, muốn tìm giết đúng là Trần Trường Sinh. Sát cục này vô cùng bí ẩn, cho dù là Trung Sơn Vương cùng Thiên Hải Thừa Văn cũng không biết, nhưng bọn hắn địa vị cực cao, mơ hồ nghe được chút phong thanh, chẳng qua cho tới tận hôm nay đều không thể xác nhận, lúc này nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An Hoa, không nhịn được tâm tình cảm thấy kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ thật là như vậy ư?
Đại Lý Tự khanh nhìn An Hoa đùa cợt nói: "Theo ý của ngươi là, chẳng lẽ người này là Giáo Hoàng đại nhân sao?"
"Không sai."
An Hoa lấy ra lá thư này, nhìn các đại nhân vật trên đường nói: "Chính là thư do Giáo Hoàng Bệ Hạ đích thân viết, không biết do vị đại nhân nào tới tiếp?"
Cái gì? Thư do Giáo Hoàng Bệ Hạ tự tay viết?
Người này là Giáo Hoàng Bệ Hạ?
Đại Lý Tự khanh cho rằng mình nghe lầm, một lát sau mới tỉnh hồn, sau đó suýt nữa ngất đi.
Những người còn lại cũng không khá hơn chút nào, giống như pho tượng ngồi ở trong ghế, không cách nào nhúc nhích, càng không phát ra được thanh âm nào.
Trước một khắc chính là sảnh đường đều xôn xao, giờ khắc này chính là cả sảnh đường đều yên lặng, không khí trở nên an tĩnh dị thường.
Trầm mặc vô cùng dài dòng làm người ta cảm thấy áp lực rất lớn, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy cảm xúc khiếp sợ.
Không biết qua thời gian bao lâu, cuối cùng mới có người nói chuyện .
Thiên Hải Thừa Văn thanh âm vẫn trầm thấp như vậy, nhưng nếu như cẩn thận cảm thụ, mới có thể phát hiện một chút ý vị như có như không.
"Ngươi muốn nói, Chu Sa đan do Giáo Hoàng đại nhân luyện chế ?"
An Hoa đáp: "Đúng vậy."
Thiên Hải Thừa Văn không đặt câu hỏi nữa, tựa như rất tùy ý nhìn Đại Lý Tự khanh một cái.
Các đại nhân vật này đã quá quen với việc quan trường chìm nổi, triều đình sinh sát, đều là người đa mưu túc trí, rất nhanh đã kịp phản ứng.
Đại Lý Tự khanh vỗ mặt án, nhìn An Hoa lạnh giọng nói: "Thật là hoang đường! Giáo Hoàng Bệ Hạ đứng đầu Ly cung, phụ kỳ vọng của ngàn vạn tín đồ, từ ái nhân nghĩa vô song, nếu Chu Sa đan thật sự do Giáo Hoàng Bệ Hạ luyện ra, Bệ Hạ tất nhiên sẽ đem phương thuốc giao cho Quốc Giáo hoặc là triều đình luyện chế số lượng lớn, làm sao lại như hiện tại không để ý tiền tuyến các tướng sĩ sắp chết thảm trạng, một tháng chỉ chịu cung cấp một lọ, chính là dạng tiểu nhân lừa đời lấy tiếng, cầm bảo uy hiếp triều đình!"
Nghe lời nói như vậy, Thành Đào thần tướng bởi vì lúc trước nói năng vô lễ nhục mạ Giáo Hoàng Bệ Hạ mà cảm thấy kinh tâm cũng an tâm rất nhiều, người còn lại cũng giống như thế.
Tình hình quân phủ thẩm án, càng không ngừng truyền tới đám người trên đường lớn, đợi nghe được tin tức kia, đám người nhất thời bàn tán xôn xao, chấn động vô cùng.
Thì ra Chu Sa đan thần kỳ là do Giáo Hoàng Bệ Hạ tự mình luyện chế!
Mọi người vội vàng chạy tới trước cửa quân phủ, đem con đường trước phủ chặn kín, hô vang điều gì.
Chẳng qua khi Đại Lý khanh chất vấn truyền ra ngoài phủ, trên đường bỗng nhiên an tĩnh lại.
Lời nói này của Đại Lý Tự khanh rất âm hiểm.
Nếu như An Hoa kiên trì nói Chu Sa đan do Giáo Hoàng Bệ Hạ tự mình luyện chế, như vậy giải thích vấn đề này như thế nào? Chu Sa đan hiện thế hơn một năm qua, rất nhiều người, nhất là người không có cơ hội nhận được Chu Sa đan, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến hữu cùng đồng bạn, thân nhân chết đi, cũng đã hỏi vấn đề tương tự.
Nếu Chu Sa đan có thể cứu sống người chết, tại sao... tại sao người kia không luyện chế nhiều hơn một chút?
Lúc này phố dài tĩnh lặng, vô số người nhìn phương hướng quân phủ, cũng muốn biết đáp án.
Giáo Hoàng Bệ Hạ nhân từ, vì sao ngài nhẫn tâm nhìn nhiều người chết như thế?
"Trước kia ta cũng nghĩ như đại nhân và mọi người đang đứng ngoài quân phủ lúc này, đối với vấn đề này có rất nhiều khó hiểu thậm chí là tức giận."
An Hoa nhìn Đại Lý Tự khanh nói: "Nhưng hiện tại không còn, bởi vì ta biết Chu Sa đan có một vị dược liệu vô cùng hiếm thấy, chỉ có Giáo Hoàng Bệ Hạ có thể cung cấp, cho nên phương thuốc có cung cấp cho Ly cung hoặc triều đình hay không cũng không có bất kỳ ý nghĩa, hơn nữa mỗi tháng cũng chỉ có thể luyện chế thành công số lượng như vậy."
Nghe lời này, Trung Sơn Vương híp mắt, như có thâm ý, Thiên Hải Thừa Văn vẫn duy trì trầm mặc.
Đại Lý Tự khanh không nghĩ gì cả, cười lạnh nói: "Bổn quan thật rất muốn biết, thế gian có loại dược liệu nào lại trân quý đến loại trình độ như vậy, chẳng lẽ Bách Thảo Viên không có, Chử Thì lâm cũng không có, số lượng thưa thớt như thế, hết lần này tới lần khác chỉ có Giáo Hoàng Bệ Hạ có thể tìm được ư?"
Từ lý lẽ mà nói, lời nói này của hắn không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng mà, hắn nhanh chóng biết mình phạm phải sai lầm không thể nào cứu vãn.
Bởi vì An Hoa bắt đầu câu trả lời của mình.
"Bởi vì loại dược liệu này là thánh huyết của Giáo Hoàng Bệ Hạ!"
Trên mặt của nàng toát ra thần sắc kiêu ngạo cùng vinh quang, thanh âm dõng dạc vang vọng trong ngoài quân phủ, rơi vào trong tai của vô số người.
"Bệ Hạ vì cứu chúng sanh, không tiếc hao tổn thọ nguyên, hóa thánh huyết làm thuốc, đây chính là Chu Sa đan!"
Vô luận là trong Tùng Sơn quân phủ hay trên đường phố phía ngoài, cũng vang lên vô số tiếng hít lạnh, tiếng hô vang đầy khiếp sợ.
Sau đó toàn bộ thanh âm đều biến mất.
Trên đường phố, trong quân phủ, im ắng .
Thời gian rất lâu cũng không có ai nói chuyện.
Ánh mắt An Hoa lướt qua mặt Đại Lý Tự khanh cùng các đại nhân vật, hỏi: "Hiện tại, chư vị đại nhân còn có điều gì muốn hỏi ?"
Vẫn không có ai nói.
Trung Sơn Vương cùng Thiên Hải Thừa Văn liếc nhau một cái, nhìn thấu khiếp sợ cùng cảnh giác trong mắt lẫn nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]