Chương trước
Chương sau
Phiến thủy triều màu đen này dừng ở trên bình nguyên phía xa, cho dù là kính thiên lý do Đường gia đặc chế, cũng rất khó nhìn rõ những kỵ binh này đến tột cùng có lai lịch gì.

Không bao lâu, có hơn trăm kỵ rời khỏi đội ngũ, phi nhanh về phía Vấn Thủy thành, nhưng lại hoàn toàn không để ý trên thành chút ít thần nỏ. Nhìn hình ảnh này, cho dù thủ thành binh lính cùng Đường gia thị vệ trong ngày thường diễn luyện vô số lần, vẫn cảm thấy khẩn trương, dù sao bọn họ chưa từng có kinh nghiệm chân thật.

Thành chủ cùng bọn thuộc hạ đồng hành vội vã đến tường thành, áo cũng không kịp mặc chỉnh tề, chớ đừng nói chi là mặc khôi giáp.

Nhìn phương xa này phiến như nước thủy triều kỵ binh, còn có càng ngày càng gần hơn trăm kỵ, Thành chủ sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Mắt thấy hơn trăm kỵ đã tiến vào phạm vi công kích của thần nỏ, hắn cũng không dám hạ lệnh phát động công kích, mồ hôi như tương tuôn ra. Hắn nhìn về Đường gia thị vệ, kinh hoảng hô: "Chủ nhà đâu? Chủ nhà tại sao không có ai tới?"

Vấn Thủy thành thành chủ do triều đình tự mình bổ nhiệm, nhưng chính hắn vô cùng rõ ràng, chính mình vĩnh viễn cũng không thể là chủ nhân của tòa thành này.

Chủ nhân tòa thành này từ vô số năm trước, chỉ có một dòng họ, đó chính là Đường gia.

Từ lúc báo động vang lên đến hiện tại, đã qua một thời gian ngắn, cho dù phản ứng chậm hơn nữa, người của Đường gia cũng có thể đến mới phải.

Vì sao đến hiện tại, trên tường thành chỉ có thị vệ, nhưng không thấy một vị đại nhân vật nào của Đường gia tới?

Một vị phụ tá quan sát hơn trăm kỵ càng ngày càng gần, nghĩ đến một loại khả năng, thấp giọng nói: "Chủ nhà không có động tĩnh, nói rõ tất nhiên không có chuyện gì."

Thành chủ nghe lời này, cảm thấy rất có đạo lý, lau mồ hôi trên mặt, run giọng hỏi: "Vậy... đến tột cùng là ai tới?"

...

...

Thời gian lưu chuyển, hơn trăm kỵ binh đi tới trước Vấn Thủy thành.

Không có chiến đấu phát sinh, bởi vì đám người bên trên tường thành nhanh chóng biết được thân phận của đối phương.

Đi tới Vấn Thủy thành cũng không phải quân viễn chinh Ma tộc, mà là hai nghìn hộ giáo kỵ binh.

Nhiệm vụ của bọn họ là hộ tống ba vị thánh đường đại chủ giáo vào Vấn Thủy thành.

Nguyên nhân ba vị thánh đường đại chủ giáo đi tới Vấn Thủy thành càng thêm đơn giản —— theo hầu Giáo Hoàng Bệ Hạ.

Vô luận quân dân trong Vấn Thủy thành, đối với động tĩnh đột nhiên tới sáng sớm hôm nay không vui đến cỡ nào, bọn họ cũng không có lý do gì để cự tuyệt đối phương ở ngoài thành.

—— hai nghìn hộ giáo kỵ binh tuyệt đại đa số cũng lưu lại trên bình nguyên, không có bất kỳ địch ý nào.

Cửa thành trầm trọng mới vừa đóng không bao lâu, chậm rãi mở ra.

Hai tòa đại liễn được trăm tên kỵ binh hộ tống , dưới vô số ánh mắt tâm tình phức tạp nhìn chăm chú, đi vào Vấn Thủy thành.

Án Lâm đại chủ giáo cùng thành chủ cách màn che nói mấy câu, không có ý tứ rời khỏi liễn.

Trên đường có dân chúng rất hiếu kỳ nhìn thân ảnh trong liễn, có người quỳ xuống càng không ngừng cầu khẩn, rất thành kính.

Lăng Hải chi vương cùng Bạch Thạch đạo nhân vẫn ngồi chung trong một tòa liễn.

"Đường gia phản ứng rất nhanh, không dễ tấn công a."

Lăng Hải chi vương tầm mắt xuyên qua màn che, rơi vào trên người Đường gia thị vệ rõ ràng không phải là quân đội triều đình chỗ xa xa trên tường thành, mặt không chút thay đổi nói.

Những lời này ẩm giấu rất nhiều thâm ý, Bạch Thạch đạo nhân khẽ mỉm cười, không nói gì.

Lăng Hải chi vương nhìn hắn một cái, nói: "Vấn Thủy thành chưa từng gặp phải chiến hỏa, vì sao Đường gia cảnh giác cẩn thận như thế, thậm chí không tiếc nghiêm trọng vượt xa quy chế thiết trí thần nỏ trận pháp, còn nuôi nhiều tư binh như vậy? Chẳng lẽ... bọn họ muốn làm phản ư?"

Ý tứ của những lời này càng thêm minh xác, Bạch Thạch đạo nhân thu lại nụ cười, vẫn không nói gì, bởi vì hắn không biết nên nói tiếp như thế nào.

...

...

Hai nghìn hộ giáo kỵ binh hộ tống ba vị cự đầu của Quốc Giáo đi tới Vấn Thủy thành.

Lý do của bọn hắn vô cùng đầy đủ, bởi vì muốn bảo đảm an toàn cho Giáo Hoàng Bệ Hạ .

Không có ai có thể nói gì.

Nhưng không ai quên mất điểm mấu chốt nhất của chuyện này, đó chính là Ly cung cũng không báo trước cho Vấn Thủy thành.

Không hỏi mà lấy là trộm, không hỏi mà tới là tập kích.

Hai nghìn hộ giáo kỵ binh đột nhiên xuất hiện ngoài Vấn Thủy thành, tiếng chân như sấm xé rách nắng sớm.

Mặc dù không gặp chuyện không may, nhưng cả Vấn Thủy thành trong sáng sớm hôm nay, cũng cảm nhận được khẩn trương cùng bất an.

Ngàn năm trước, Ma tộc đại quân xâm nhập phía nam, đem Lạc Dương thành vây kín thời gian rất lâu, tiền phong rời kinh chỉ có hơn ba trăm dặm, nhưng chưa từng đánh tới Vấn Thủy thành.

Xa hơn trong lịch sử nhìn lại, niên đại quần hùng tranh bá hỗn loạn, đại lục khắp nơi khói lửa, dân chúng trôi giạt khắp nơi, ngàn dặm đất khô cằn, nhưng duy chỉ có Vấn Thủy thành không chịu bất kỳ công kích, cứ như vậy yên lặng nhìn chăm chú vào thiên hạ rung chuyển.

Vô số năm qua, đây là lần đầu tiên Vấn Thủy thành tận mắt nhìn thấy quân đội.

Quốc Giáo làm như vậy đến tột cùng là có ý gì? Thị uy với Đường gia cùng triều đình ư? Lo lắng an toàn của Giáo Hoàng? Hay là muốn đe dọa an toàn của những người khác trong Vấn Thủy thành?

Trung Sơn Vương thân là khâm sai sau khi rời khỏi Tùng Sơn quân phủ, không có lập tức hồi kinh, mà đại biểu Hoàng Đế Bệ Hạ tuần tra các quân phủ phương bắc, thời điểm nhận được tin tức kia, hắn đang ở Ủng Lam quan, vấn đề thứ nhất nghĩ đến không phải là những thứ này, mà là người trong Quốc Giáo lại không đi Thông Châu?

Hôm đó Lăng Hải chi vương ba vị cự đầu của Quốc Giáo, mang theo hai nghìn hộ giáo kỵ binh, lấy thế lôi đình sét đánh ập vào Tùng Sơn quân phủ, mượn vụ án Giáo Hoàng bị ám sát, cực kỳ cường ngạnh cướp đi vị trí thần tướng của Tùng Sơn quân phủ, trình độ rất lớn là bởi vì bọn hắn tới quá mức đột nhiên.

Hơn hai ngàn kỵ Quốc Giáo kỵ binh vẫn trú đóng ở xung quanh Tầm Dương thành, trên đường đi hướng Tùng Sơn quân phủ phần lớn là hoang nguyên, có thể giấu diếm được tầm mắt của triều đình là chuyện có thể lý giải, vấn đề là ba vị cự đầu ra khỏi Ly cung khi nào, kinh đô phương diện lại không có một người biết được.

Triều đình tự nhiên sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh lần nữa, ba vị Quốc Giáo cự đầu mang theo hai nghìn Quốc Giáo kỵ binh sau khi rời Tùng Sơn quân phủ, hành tung một mực bị Đại Chu quân đội nắm trong bàn tay, tất cả mọi người biết, bọn họ đang đi tới Thông Châu quân phủ.

Đây cũng là chuyện rất nhiều người trong triều dự liệu trước.

Quốc Giáo bày ra trận thế lớn như thế, tự nhiên không thể nào chỉ vì một vị trí ở Tùng Sơn quân phủ.

Thông Châu quân phủ ngả về phía tây, điều kiện gian khổ, vừa cực kỳ trọng yếu, mấu chốt nhất chính là, nơi này là địa phương Tiết Tỉnh Xuyên năm đó quật khởi, mặc dù hắn đã chết ba năm, triều đình tiến hành nhiều lần quét sạch, vẫn không thể nào đem lực ảnh hưởng của hắn hoàn toàn thanh trừ.

Vô luận từ góc độ nào đánh giá, Thông Châu quân phủ cũng sẽ là mục tiêu kế tiếp của Quốc Giáo.

Ai có thể nghĩ đến, ba vị Quốc Giáo cự đầu cùng hai nghìn hộ giáo kỵ binh, hẳn là cả đêm vượt qua phiến núi đá sa mạc không khí trầm lặng, đột nhiên xuất hiện ở ngoài Vấn Thủy thành!

Quốc Giáo đến tột cùng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ vị Giáo Hoàng Bệ Hạ trẻ tuổi kia thật sự phát điên, chuẩn bị giết vào Vấn Thủy?

Trung Sơn Vương rốt cục bắt đầu suy tư những chuyện này, vẻ mặt càng ngày càng lạnh.

Hắn căn bản sẽ không tin tưởng loại suy luận hoang đường như thế, bởi vì hắn rất tin chắc, vị Giáo Hoàng Bệ Hạ trẻ tuổi kia không làm được loại chuyện như vậy.

Hơn nữa hai nghìn kỵ binh đã muốn giết vào Vấn Thủy ư? Đây cũng quá quá coi thường thông minh của Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng thực lực sâu không lường được của Đường gia.

Đúng lúc này, trên đường phố bên ngoài quân phủ bỗng nhiên vang lên một trận hoan hô.

Trung Sơn Vương khẽ cau mày, hỏi: "Chuyện gì?"

Sau một lúc lâu, thanh âm bên ngoài phủ không có ý tứ ngừng lại, ngược lại càng ngày càng vang dội, tựa như cả Ủng Lam quan đều đang chúc mừng chuyện gì.

Kiến Hi thần tướng đi vào quân đường, thanh âm hơi trầm xuống nói: "Vừa lấy được tin tức, mới một nhóm Chu Sa đan ngày mai bắt đầu phân phát."

Trung Sơn Vương ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, nghĩ thầm Giáo Hoàng Bệ Hạ thông minh như thế nào không biết, nhưng khí độ quả thật rất phi phàm.

...

...

Vấn Thủy chính là cổ thành thế gian đều biết, lúc này đang mùa đông, tuyết đọng lá vàng tôn nhau lên, cảnh vật càng thêm sâu thẳm.

Nhìn tường thành cổ xưa loang lổ, nhìn chiêu hoảng (những tấm quảng cáo, chiêu bài, biển hiệu) trải qua mấy trăm năm mưa gió mà không thay đổi, cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được lịch sử trầm trọng bên trong đó.

Nghĩ tới thế gia trong thành kia, phần lịch sử trầm trọng nặng nề này tăng thêm mấy bôi cảm giác tang thương mà cường đại.

Cho dù là Lăng Hải chi vương, vào thành tâm tình cũng không táo bạo giống ngày thường, trở nên có chút trầm mặc ít nói.

Hắn nhấc lên rèm cửa sổ, trước thấy được bên đường hoặc đứng hoặc quỳ dân chúng, sau đó thấy được một mảnh thủy quang.

Vấn Thủy thành so với kinh đô thiên bắc, con sông xuyên thành mà qua ở trời đông giá rét lại như cũ chưa từng kết băng, trong đó tự có ý cuồn cuộn vô tận.

Chỉ có cỏ nhuộm sương bên sông, cùng hai ba đóa hoa vàng rõ ràng đã đông lạnh chết héo, chứng minh đạo lý thiên thời khó nghịch.

Đến ngoài đạo điện, thần liễn dừng lại, Lăng Hải chi vương theo thềm đá trong rừng đi tới bên trong, Bạch Thạch đạo nhân cùng Án Lâm đại chủ giáo theo phía sau hắn.

Cuối thềm đá u tĩnh, chính là thần môn của hậu điện.

Trong cửa trồng một gốc lê, dưới tàng cây có một người trẻ tuổi đang đứng.

Lăng Hải chi vương không thích người trẻ tuổi này.

Cho tới bây giờ đều không thích.

Cho dù sau đó biết được thân phận chánh thống truyền nhân Quốc Giáo của đối phương, hắn vẫn không cách nào hiểu tại sao Giáo Hoàng Bệ Hạ mà chính mình vô cùng tôn trọng lại chỉ định người này là người thừa kế.

Trong suy nghĩ của hắn, người trẻ tuổi này mặc dù chưa nói tới hèn yếu, nhưng vẫn thiếu hụt phong duệ, tính cách trầm lặng, không có chút thú vị nào.

Không thú vị, đồng nghĩa không có yêu ghét, không có yêu ghét mãnh liệt, sẽ không hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm.

Cho đến giờ này khắc này, hắn thấy thân ảnh dưới tàng lê, mới mơ hồ hiểu được thứ gì.

Thì ra không phải là tính cách trầm lặng.

Là bình tĩnh không có sóng.

Người trẻ tuổi này giống như một dòng suối nhỏ.

Nước suối có thể có chút mỏng, nhưng rất trong suốt, có thể nhìn thấy cá cùng với bản thân mỗi người trong đáy nước.

Nước suối nhìn rất nhu nhược, rồi lại cứng rắn, cho dù là thanh kiếm sắc bén nhất, cũng không cách nào chặt đứt.

Nước suối nhìn rất bình tĩnh, trên thực tế ẩn chứa lực lượng mênh mông khó có thể tưởng tượng, có thể khai sơn tích địa, chảy ra tận biển.

Tựa như Vấn Thủy thành, ai cũng biết hắn không nên tới, hoặc là nói không tiện tới, nhưng hắn vẫn phải tới.

Lăng Hải chi vương rốt cuộc đã hiểu rõ lựa chọn của Giáo Hoàng Bệ Hạ.

Hắn bình tĩnh quỳ gối.

Bạch Thạch đạo nhân cùng Án Lâm liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó cũng quỳ gối theo.

Người trẻ tuổi kia xoay người lại, nói: "Đứng lên đi."

Gió mát nhè nhẹ , vô số đóa hoa thật nhỏ từ trên cây rơi xuống, vẩy vào trên người của hắn, ở lại trên vai của hắn, nhìn giống như tuyết mới, sạch sẽ không tì vết.

Khắp nơi đều là hoa nhỏ màu trắng, rơi đầy trên đất.

Bây giờ là mùa đông hàn lãnh, lại có cảnh đẹp như thế, vì cái gì?

Có thể là bởi vì ngày hôm qua hắn ở trong đạo điện luyện đan, bên trong vườn đột nhiên ấm áp, sinh cơ đột nhiên dâng lên.

Cho nên, chợt như một đêm đầy gió xuân , toàn bộ hoa lê đã nở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.