Chương trước
Chương sau
Tương Vương nhìn trên đài phía xa, trong con ngươi khẽ có hàn mang xẹt qua.

Ngô gia gia chủ cùng Mộc Chá gia lão thái quân bình tĩnh như trước, tựa như chưa từng nghe được điều gì.

Cẩu Hàn Thực nhìn Bạch Thái khẽ lắc đầu, ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng.

Hòe viện phó viện trưởng khẽ nhíu mày, trên mặt toát ra chút thần sắc ngoài ý muốn.

Nhân vật như bọn họ cũng đã sớm ngờ tới, Ly cung tất nhiên sẽ phản đối Nam Khê trai hợp trai, Trần Trường Sinh tất nhiên sẽ đứng ra nói chuyện.

Nam Khê trai hai vị sư thúc tổ tâm tình quá mức kích động, cộng thêm nghĩ mình đã rất hiểu tính tình của Trần Trường Sinh mới không nghĩ tới điểm này.

Chẳng qua lúc này ý chí của Nam Khê trai đã thống nhất, hắn có thể làm thế nào đây?

Trần Trường Sinh cách làm vô cùng đơn giản.

Không ai hỏi hắn, hắn sẽ tự hỏi tự đáp.

Đáp án của hắn chính là hai chữ.

"Không được."

Nhìn hình ảnh này, Đường Tam Thập Lục nhớ lại vài ngày trước ván bài ở nhà cũ trong Vấn Thủy thành, không khỏi có chút cảm khái.

Lúc ấy Đường lão thái gia nói mình có thể giết Đường Tam Thập Lục , Trần Trường Sinh giống như trước cũng chỉ nói hai chữ.

"Không được."

Vô luận khi đó hay là hiện tại, thanh âm của Trần Trường Sinh cũng rất nhẹ, nhưng so với nghìn vạn người đồng thanh hò hét còn vang dội hơn, tựa như tiếng sấm từ trên trời cao rơi xuống.

Bởi vì hắn là Giáo Hoàng Bệ Hạ, lời của hắn nói chính là thánh dụ, sẽ còn ngàn vạn tín đồ kính ngưỡng thi hành.

"Các nàng sẽ không đi Quốc Giáo học viện cùng Ly cung."

Trần Trường Sinh chỉ vào các thiếu nữ quỳ trên mặt đất nói: "Bởi vì Nam Khê trai sẽ không hợp trai, mà nơi đó mới là chỗ để các nàng tu hành sinh sống."

Hoài Bích thấy thái độ của hắn cứng rắn như vậy, tức giận nói: "Đây là chuyện của Nam Khê trai chúng ta, mong Giáo Hoàng Bệ Hạ đừng nhúng tay can thiệp."

Bất cứ lúc nào, vẻ mặt của Hoài Nhân vĩnh viễn bình tĩnh ôn hòa như vậy, cho dù lúc trước có vẻ như chuyện hợp trai đã thành định cục. Bởi vì nàng đã dự liệu được, Trần Trường Sinh tất nhiên sẽ đứng ra, nhưng nàng không ngờ thái độ của Trần Trường Sinh lại thẳng thừng như vậy, thậm chí có thể nói là thô bạo.

"Giáo Hoàng đại nhân, ta đêm qua đã nói với ngài, chẳng qua là tôn kính thân phận của ngài, cũng không có nghĩa là chuyện trong Nam Khê trai cần ngài đồng ý."

Hoài Nhân vẻ mặt ngưng trọng nhìn Trần Trường Sinh nói, thanh âm ôn hòa nhưng thái độ vô cùng kiên quyết.

Thánh Nữ phong vốn dĩ phân liệt từ trong nội bộ Quốc Giáo.

Từ Thánh Nữ đầu tiên sáng chế ra Nam Khê trai bắt đầu, Ly cung đã không có quyền lên tiếng đối với Đạo môn phía nam, chớ đừng nói chi là chuyện riêng của Nam Khê trai.

Cho dù là Giáo Hoàng Bệ Hạ, cũng không có tư cách quản lý chuyện của Thánh Nữ phong.

Đây chính là lịch sử, bất cứ ai đều phải tôn trọng lịch sử.

Nghe được những lời này của Hoài Nhân, trên đỉnh núi nhai bình rất nhiều người tu đạo phía nam cũng gật đầu lia lịa, cho dù là Cẩu Hàn Thực cũng cảm thấy khó giải quyết, không biết Trần Trường Sinh nên ứng đối như thế nào.

Lúc này, lại có một người không ai ngờ tới đứng dậy.

Hòe viện phó viện trưởng cười nói: "Tiền bối nói như vậy sai rồi, ngài những năm qua vân du tứ hải, ít để ý thế sự, đại khái không rõ ràng quan hệ giữa Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Thánh Nữ, nhưng toàn bộ đại lục lại có người nào không biết? Thánh Nữ phong có thể coi là một nửa nhà của hắn, chuyện của Nam Khê trai làm sao có thể không để ý đến Bệ Hạ chứ?"

Nghe lời này, Tương Vương khẽ cau mày, Mộc Chá gia lão thái quân chỉ cười không nói, Ngô gia gia chủ lắc đầu liên tục, người tu đạo còn lại thì vẻ mặt có chút cổ quái.

Không nhắc tới hôn ước oanh động đại lục năm đó, chỉ nói sau trận tuyết chiến ở Nại Hà kiều, kinh đô đã sinh ra lời đồn đãi, nói Trần Trường Sinh đối với Từ Hữu Dung sinh ra tình ý, ý đồ muốn nối lại hôn ước, nếu như nói khi đó thế nhân còn tưởng rằng là ý nghĩ một phía của Trần Trường Sinh , sau trên Chử Thạch đại hội ở Hàn sơn, hình ảnh Từ Hữu Dung cứu Trần Trường Sinh dưới kiếm của Quan Bạch, người tận mắt nhìn thấy cũng không ít, chớ đừng nói chi sau đó từ Hàn sơn đến kinh đô mấy vạn dặm đường đã sớm truyền lưu rộng rãi, nếu không phải sau đó xảy ra Thiên Thư lăng chi biến, chỉ sợ hai năm qua toàn bộ đại lục cũng sẽ thảo luận chuyện này, cho tới bây giờ còn ai không biết Giáo Hoàng Trần Trường Sinh cùng Thánh Nữ Từ Hữu Dung tình đầu ý hợp, chính là một đôi đạo lữ thiên tạo địa đầu chứ?

Nghe những lời hơi có vẻ khinh bạc của Hòe viện phó viện trưởng, Hoài Bích tức đỏ bừng cả khuôn mặt, hai hàng lông mày dựng đứng, quát lên: "Càn rỡ! Ai dám bôi nhọ danh dự của Thánh Nữ, đã hỏi kiếm của ta chưa!"

Nhai bình tiếng nghị luận dần dần thấp đi.

Hoài Bích tay cầm đạo kiếm, nhìn Trần Trường Sinh lớn tiếng quát lên: "Giáo Hoàng đại nhân, chẳng lẽ ngươi thật muốn ép lão thân máu tươi ba thước ư?"

Trần Trường Sinh hỏi ngược lại: "Đây là đang uy hiếp ta?"

Coi như là Tương Vương, vị quyền thần đứng đầu triều đình đã tấn nhập thần thánh lĩnh vực nhìn thấy hắn cũng muốn chủ động thỉnh an, không dám có chỗ thất lễ đối với hắn, chớ đừng nói chi là uy hiếp, nàng mặc dù là sư thúc tổ bối phận cực cao của Nam Khê trai, cũng lấy đâu ra lá gan như thế?

Hoài Bích rất tức giận, lại không thể xuất kiếm, cùng với một tiếng kiếm ngân vang tràn đầy oán hận, kiếm ý rời vỏ lao ra, đem đá xanh bốn phía cắt ra vô số vết rách.

Quá mức tức giận, nàng hẳn là suýt nữa bị nội thương, Hoài Thứ vội vàng đem nàng đỡ lấy, độ một đạo chân nguyên tinh thuần, giúp nàng bảo vệ đạo tâm.

Hoài Nhân nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ma tộc đã tạm lui, Nam Khê trai ý muốn hợp trai, chỉ là muốn không quan tâm thế sự, không muốn bị hạng người có chút dã tâm bừng bừng lợi dụng, đợi sau khi Thánh Nữ xuất quan, có thể khai trai bất cứ khi nào, lão thân làm như vậy, đến tột cùng có gì chỗ không ổn?"

"Đêm qua ngài đã nói những lời này, ta chưa kịp trả lời, đáp án của ta chính là không được."

Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: "Mặc dù các ngươi đồng ý hợp trai, vẫn không được. Chuyện trong trai và hợp trai là hai chuyện, Hữu Dung đem chuyện trong trai ủy thác cho các ngươi quản lý, không có nghĩa là các ngươi có tư cách quyết định chuyện lớn như hợp trai, tất cả đệ tử Nam Khê trai đều không có tư cách quyết định."

Sau đó hắn nhìn Hoài Nhân cùng Bằng Hiên nói: "Dĩ nhiên cũng bao gồm cả các ngươi."

Hoài Bích cười lạnh nói: "Vậy người nào có tư cách? Chẳng lẽ là Giáo Hoàng đại nhân ngài ư?"

Trần Trường Sinh nói: "Không, ta cũng không có tư cách, người duy nhất có tư cách quyết định hợp trai là Hữu Dung."

Tương Vương vẫn duy trì trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói: "Bệ Hạ nói thật có lý, đại sự như thế, quả thật nên mời Thánh Nữ xuất quan để định đoạt."

Trần Trường Sinh trong lòng sinh ra cảnh giác.

Hôm qua trước thạch bích trên đỉnh Thánh Nữ phong, hắn mơ hồ cảm giác được chút vấn đề, bây giờ nhìn lại, vấn đề đã dần dần hiển lộ rõ ràng.

Chẳng lẽ triều đình cùng sư phụ chính là muốn thông qua chuyện này để ép Từ Hữu Dung phải ngừng bế quan ư?

Ai cũng biết, nếu như bế quan bị cắt đứt, rất có khả năng tạo thành thương tổn thật lớn, chớ đừng nói chi là nàng bây giờ đang muốn làm chuyện mà người đi trước chưa từng nếm thử.

"Không cần, ta xử lý là được rồi."

Trần Trường Sinh không cho Tương Vương bất kỳ cơ hội nào để nói tiếp, nhìn về Hoài Nhân tiếp tục nói: "Ta rất rõ ràng, Thánh Nữ phong đối với nàng mà nói quan trọng đến cỡ nàng, hiện tại nàng đang bế quan, không cách nào giống như nàng hứa với lão sư tiếp tục chiếu cố Thánh Nữ phong cùng các đệ tử sống ở nơi này, như vậy chuyện này tự nhiên nên để ta làm."

Từ Hữu Dung bế quan tiềm tu nguyên nhân rất lớn chính là vì hắn, như vậy hắn dĩ nhiên muốn gánh chịu trách nhiệm mà nàng nên gánh chịu, tỷ như thủ hộ ngọn núi này.

Hoài Nhân trầm giọng nói: "Chẳng lẽ quy củ của Thánh Nữ phong ta, cũng muốn Giáo Hoàng đại nhân ngài tới phán định hay sao?"

Trần Trường Sinh nói: "Thánh Nữ giải bia, Giáo Hoàng giải luật, vô số năm qua, đều là như thế, hay là nói ngài cho rằng Thánh Nữ phong không thuộc về Quốc Giáo nhất mạch ư?"

Một khắc trước Hoài Nhân muốn dùng lịch sử quy củ để hắn thối lui, giờ khắc này hắn lại dùng lịch sử quy củ làm đối phương phải tiếp nhận lời nói của mình.

Thánh Nữ phong mặc dù là nam phái, nhưng trong mắt ngàn vạn tín đồ đương nhiên là thuộc về Quốc Giáo.

Đừng bảo là ba vị sư thúc tổ Nam Khê trai, cho dù các đời Thánh Nữ sống lại, cũng không dám phủ nhận điểm này.

Hoài Nhân trầm mặc, không nói thêm gì nữa.

Hoài Bích thấy sư tỷ như thế, càng thêm nóng lòng, la lớn: "Ít nhất chúng ta không phải thuộc hạ của Ly cung, vì sao phải do ngươi quản hạt?"

Nghĩ tới hứa hẹn của Đạo Tôn, nàng quá mức gấp gáp, ngay cả xưng hô cũng trở nên thất lễ.

Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: "Ta là Giáo Hoàng, giải chính là giáo luật, chẳng lẽ Thánh Nữ phong không phải là một phần của Quốc Giáo ư?"

Vẫn là câu hỏi này, lặp lại thêm lần nữa, càng thêm cường ngạnh.

Hoài Bích bị ép tới đạo tâm không yên, cực độ phiền não, quát lên: "Cho dù không phải, vậy thì như thế nào?"

Trần Trường Sinh nhìn vào mắt của nàng nói: "Nếu Thánh Nữ phong không phải là một phần của Quốc Giáo, có tư cách gì để giải thiên thư bia? Ngày mai ta sẽ cáo lệnh thiên hạ, nói rõ chuyện này, sau đó phái Quốc Giáo kỵ binh vây quanh Thánh Nữ phong, lấy đi bản sao của thiên thư bia, chặt đứt truyền thừa của Nam Khê trai, để cho ngươi biết thế nào là thực sự hợp trai."

Hoài Nhân nghĩ tới lần nói chuyện đêm qua, vẻ mặt đột biến.

Nàng đã nói với Trần Trường Sinh, Nam Khê trai có ba loại hợp trai.

Trần Trường Sinh lúc này nói, tự nhiên là loại cuối cùng.

Nam Khê trai chặt đứt truyền thừa, cùng Ly cung hợp về làm một, quay về Quốc Giáo chánh thống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.