Ở phía tây đại lục xa xôi có một thế giới xinh đẹp nhưng đầy hung hiểm, ở trong thế giới ấy có vô số ngọn núi, bốn mùa có thể nhìn thấy tuyết trắng, có vô số sông lớn thao thao, có vô số núi rừng nguyên thủy, vô luận đáy nước hay là trong rừng cũng tràn đầy thú dữ không sao đếm hết, đây cũng là Yêu Vực mà thế nhân thường nhắc đến.
Ở sâu trong Yêu Vực có tòa đại thành cực kỳ hùng vĩ, đứng giữa trong dãy núi, được tám trăm dặm Hồng hà vây quanh, tường thành bằng đá cứng rắn bạch ngọc xây thành, cộng thêm quanh năm mây mù không tiêu tan, xa xa nhìn lại, tráng lệ khó có thể hình dung, làm lòng người sinh cảm giác kính sợ. Tòa hùng thành này không có hoàng liễn đồ như kinh đô, cũng không có trận pháp như ở dưới lòng đất tại Ly cung, chống cự ngoại địch chính là dựa vào tường thành cứng rắn, cùng với ý chí kiên cố cứng rắn cùng tính tình dữ dằn của Yêu tộc .
Đây chính là Bạch Đế thành trong truyền thuyết.
Tương truyền vô số năm trước, thiên thư bia rơi vào trên Đông Thổ đại lục, Nhân tộc mở ra trí thức, đồng thời Yêu tộc cũng bắt đầu thức tỉnh, phát triển thành nền văn minh của mình, chẳng qua là cự ly Thiên Thư lăng tương đối xa xôi, tốc độ văn minh tiến bộ so với Nhân tộc chậm hơn một chút, có chút Yêu tộc hàng năm ở hoang sơn dã lĩnh cho tới hôm nay cũng còn dư âm dã tính.
Bởi vì tính tình trực tiếp mà đơn giản, trước lúc chính thức kiến quốc, cuộc sống của Yêu tộc trên đại lục cũng không quá tốt, bị Ma tộc kỳ thị cùng áp bách, Tú Linh tộc hiện nay đã gần như điêu linh chính là người chứng kiến cụ thể của đoạn lịch sử bi thảm này, mà Nhân tộc ở trong đoạn lịch sử này cũng đóng vai rất ám muội.
Cho đến hơn một nghìn năm trước, vì chống cự với Ma tộc ngày càng cường đại hơn nữa vô cùng bạo ngược, mấy đời lãnh tụ vĩ đại trước sau của Yêu tộc cùng Nhân tộc, bỏ ra rất nhiều kiên nhẫn cùng trí tuệ, rốt cục thuyết phục song phương vứt bỏ thù cũ để liên thủ với nhau, hơn nữa cuối cùng ở thời kỳ Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ thành lập liên minh.
Trải qua năm tháng dài dòng, thù hận giữa Yêu tộc cùng Nhân tộc dần dần nhạt đi, nhưng bởi vì chút ít lịch sử xa xôi cùng với khác biệt không thể lấp đầy giữa hai bên, song phương vẫn còn bảo tồn chút địch ý hoặc là nói cảnh giác, tỷ như cuộc chiến tranh gần nhất, quân đội Nhân tộc cùng Ma tộc ở trên cánh đồng tuyết đánh suốt gau năm, Yêu tộc trừ trên ý nghĩa tượng trưng điều động hai bộ lạc dịch chuyển về phía đông hơn nghìn dặm, không làm bất cứ chuyện gì khác nữa.
Về điểm này, trong kinh đô đã sinh ra rất nhiều nghị luận, đại thần cùng các tướng quân của Nhân tộc lo lắng Yêu tộc có thể có ý khác hay không, Đạo Tôn Thương Hành Chu ngồi ở chỗ cao nhất lại như cũ bình tĩnh, bởi vì hắn có lòng tin với toàn bộ thế cục, bởi vì hắn cho là mình rất rõ ràng Mục phu nhân muốn cái gì.
...
...
"Thật ra bản thân ta cũng không rõ lắm, rốt cuộc ta muốn cái gì."
"Chúng ta nên dùng thân phận thế nào để sống, thật ra nên sắm vai nhân vật thế nào, vô luận là công chúa, hoàng hậu, thê tử hay là mẫu thân."
"Chẳng qua theo thời gian sắm vai càng ngày càng dài, nhân vật sắm vai càng ngày càng nhiều, thường thường sẽ quên ngươi rốt cuộc là ai."
"Ngay cả bản thân ngươi là ai cũng không rõ ràng lắm, như thế nào phán đoán chính mình đến tột cùng muốn cái gì? Nếu như muốn nhận được đáp án chân thật rõ ràng hơn nữa, như vậy chúng ta nhất định phải xem lại toàn bộ trải qua của mình, hồi tưởng đến thời điểm ban đầu, nhớ lại khi ngươi mở mắt nhìn thế giới này, mình nhìn thấy cái gì."
"Ta lúc ấy được phụ thân ôm vào trong ngực, đứng bên bờ biển, kinh đào hãi lãng tựa như điên cuồng, trong đó có một điểm trắng đang không ngừng bay múa, rất đẹp."
"Ngươi thì sao?"
Tám trăm dặm Hồng hà vây quanh Bạch Đế thành, bình nguyên bên hai bờ sông phì nhiêu, núi rừng um tùm, có vô số bộ lạc sinh sống.
Ở sâu trong một vách núi vô cùng bí mật, có một tòa tiểu lâu tựa như cùng thiên địa dung hòa làm một.
Phía trước tiểu lâu là một bãi cỏ, phía dưới bãi cỏ là tường đổ tuyệt nhai, nơi xa chính là sóng hồng thao thao, có thể thấy được hùng thành trong mây mù.
Một vị phụ nhân đứng bên vách núi, nhìn tòa thành màu trắng bên bờ Hồng hà chậm rãi nói chuyện, giọng nói lạnh nhạt.
Một thiếu nữ áo đen đứng ở phía sau của nàng, mắt cá chân bị buộc xích sắt, một đầu khác của xích sắt xâm nhập sâu trong lòng đất, chính là tiểu hắc long Chi Chi.
Nàng nhìn bóng lưng của phụ nhân kia, rất tự nhiên nhớ lại Thiên Hải Thánh Hậu mà trước đây mình từng sợ hãi nhất.
Hoặc là bởi vì thân ảnh phụ nhân kia cũng làm cho người ta cảm giác cao không thể chạm tới, hoặc là bởi vì phụ nhân kia cũng theo thói quen chắp hai tay sau lưng.
Nữ tử có thể được ví với Thiên Hải Thánh Hậu, ở thế gian hiện tại chỉ có một người, đó chính là Hoàng Hậu nương nương của Bạch Đế thành Mục phu nhân.
Nghe được câu hỏi của Mục phu nhân, tiểu hắc long rất chân thành suy nghĩ một chút, nói: "Ta thấy được một viên trân châu."
Sau đó nàng dùng hai tay ở trên không trung vẽ ra kích thước lớn nhỏ: "Một viên trân châu lớn như vậy."
Nếu như nàng không khoa trương, như vậy viên trân châu này thật sự lớn tới mức khoa trương.
Tiểu hắc long tiếp tục nói: "Mẫu thân nói lúc ta sinh ra rất thích khóc, dỗ thế nào cũng không dỗ nổi, cho đến khi ôm viên trân châu này vào lòng mới an tĩnh lại."
Mục phu nhân nói nói: "Nói vậy đó chính là Giao Nhân Lệ trong truyền thuyết ư?"
Long tộc tụ cư địa ở sâu trong Nam Hải cực kỳ xa xôi, Đại Tây Châu cũng là quốc độ trong hải dương, hai người có truyền thuyết giống nhau, cũng coi như hiểu rõ lẫn nhau.
Tiểu hắc long nói: "Sau đó ở Bắc Tân kiều đã bị Vương thư sinh đoạt đi."
Mục phu nhân nói: "Chỉ biết khi dễ tiểu hài tử như ngươi, Vương đại nhân cũng không phải là anh hùng gì."
Tiểu hắc long rất đồng ý với những lời này, vẻ mặt vô tội nói: "Nương nương ngươi là người rất giỏi, cũng đừng khi dễ tiểu hài tử như ta."
Mục phu nhân nói nói: "Ta không phải anh hùng, chỉ là một phụ nữ."
Tiểu hắc long ủy khuất hỏi: "Vậy ngài định đem ta giam bao lâu?"
Mục phu nhân nói: "Ta không phải Vương đại nhân, cũng không phải Thiên Hải, không có hứng thú đối với chuyện nhốt ngươi."
Tiểu hắc long trầm mặc một lát rồi nói: "Vậy ngươi định giết ta?"
"Năm đó Yêu tộc có thể lập quốc, đều dựa vào các ngươi huyền sương cự long nhất tộc, nếu như ta không muốn bị cả Yêu tộc phỉ nhổ, sẽ không giết ngươi."
Mục phu nhân nhìn tòa đại thành màu trắng bên kia bờ Hồng hà bình tĩnh nói: "Hơn nữa, mặc dù cảnh giới thực lực của ngươi không còn như thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng không phải là dễ giết như vậy, nếu như không phải thần hồn của ngươi từng bị rút ra một lần, ta thậm chí rất khó chế trụ ngươi lặng yên không một tiếng động như vậy."
Nghe được câu này, tiểu hắc long nhớ tới chút ít hình ảnh năm đó ở đáy Bắc Tân kiều, nhất là đau đớn lúc bị Thiên Hải Thánh Hậu lấy ra thần hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, mà khi nàng nhớ tới vài ngày trước đau đớn khi thâm hàn long tức trong cơ thể bị người này cưỡng ép hút ra, đồng tử dựng thẳng hơi co lại, vẻ oán độc hiện lên.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Nàng quan sát bóng lưng của Mục phu nhân nói.
Mục phu nhân không xoay người, nhẹ nói: "Vấn đề này hẳn là ta tới hỏi ngươi mới đúng. Trận chiến ở tuyết lĩnh, Ma Quân Bệ Hạ nể tình phụ thân ngươi tự nhiên sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi giả chết lẻn tới Bạch Đế thành, Trần Trường Sinh muốn ngươi tới làm gì?"
Tiểu hắc long trầm mặc không nói.
Nàng phụng lệnh của Trần Trường Sinh tới Bạch Đế thành, đầu tiên muốn gặp Bạch Đế Bệ Hạ, nhưng Bạch Đế đang bế quan tiềm tu dưỡng thương, nàng không thể làm gì khác đành nghĩ biện pháp gặp Lạc Lạc, nhưng mà còn chưa kịp vào cung đã phát hiện tình hình không đúng, lúc chuẩn bị rời đi đã không còn kịp nữa, bị Mục phu nhân chế trụ mang đến nơi này.
Trần Trường Sinh trước đó đã dặn dò rất rõ ràng, vô luận là gặp Bạch Đế hay là gặp Lạc Lạc, đều phải gạt Mục phu nhân. Vấn đề giữa triều đình, Quốc Giáo, Bạch Đế thành ai cũng rõ ràng, nhưng nàng không ngờ, thái độ của Mục phu nhân lại cường ngạnh như thế, chỉ bằng ăn ý giữa nàng cùng Thương Hành Chu căn bản không cách nào giải thích.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, thanh âm hơi trầm xuống nói: "Chẳng lẽ là người của Đại Tây Châu muốn đến đại lục hô phong hoán vũ sao?"
Mục phu nhân khẽ mỉm cười nói: "Chúng ta chuẩn bị mấy trăm năm, sao có thể chỉ có một cơn mưa gió?"
Phỏng đoán cuối cùng đã được chứng thật, tiểu hắc long trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Mục Tửu Thi năm đó bị trục xuất khỏi Ly cung, chẳng lẽ ngươi bây giờ còn không có nhìn hiểu được nguyên nhân chân chính là gì? Giáo Hoàng vẫn luôn cảnh giác các ngươi, còn có rất nhiều người cũng vẫn luôn cảnh giác các ngươi, không quên các ngươi."
Mục phu nhân chậm rãi xoay người, nhìn nàng nụ thu lại nụ cười nói: "Vậy thì như thế nào?"
Tiểu hắc long quan sát ánh mắt của nàng nói: "Ta không biết âm mưu của các ngươi là gì, nhưng ta biết hôm qua có người đã chết, nhưng Trần Trường Sinh còn sống."
Trên đại lục có hàng tỉ người sinh sống, mỗi thời mỗi khắc cũng sẽ có rất nhiều người chết đi, bởi vì đủ loại nguyên nhân.
Nếu như là người bình thường tử vong, tự nhiên sẽ không để nàng lưu ý, càng không được nàng cố ý nhắc tới.
Giữa các cường giả thần thánh lĩnh vực tự có cảm ứng, cảnh giới của nàng tuy suy yếu lợi hại, nhưng loại cảm ứng này còn không bị mất đi.
Nàng cảm giác rất rõ ràng, ngày hôm qua, có vị cường giả thần thánh lĩnh vực trở về Tinh hải.
Nàng không biết vị cường giả thần thánh lĩnh vực kia là hoàng thúc của Đại Tây Châu.
Nhưng Mục phu nhân biết, nụ cười trên mặt nhất thời không còn sót lại chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]