Chương trước
Chương sau
Editor: Bến

Biệt Dạng Hồng chú ý tới chuyện Hiên Viên Phá không lấy đũa cho mình, quan tâm hỏi: "Ngươi không ăn sao?"

Hắn biết hôm nay Hiên Viên Phá đi tham gia Thiên Tuyển đại điển, nhưng không hỏi một câu, bởi vì từ thần thái của Hiên Viên Phá đã có thể đoán được kết quả.

Hắn quan tâm hơn là chuyện, ngày mai Hiên Viên Phá sẽ đi thiên thụ tiếp nhận hoang hỏa lễ luyện, tối nay không ăn no làm sao có thể được?

"Ta có ăn."

Hiên Viên Phá từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi giấy, từ bên trong lấy ra bánh bao thịt còn dư lại, lấy nửa bát canh tới trước mặt bắt đầu ăn.

Nhìn hình ảnh này, Vô Cùng Bích ngây người, sau đó không để ý tới, cúi đầu ăn cơm.

Một lát sau nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Biệt Dạng Hồng vẫn nhìn bánh bao trong tay Hiên Viên Phá, không khỏi nhíu nhíu mày.

Bánh bao lạnh rất cứng, nước thịt đông cứng lại, hẳn là rất khó ăn, vì sao phu quân của mình cứ nhìn chằm chằm vào đấy?

...

...

Sắc trời còn chưa sáng tỏ, Tùng Đinh còn bao phủ ở trong bóng đêm hắc ám nhất, Hiên Viên Phá đã thức dậy.

Hắn đi ra khỏi hẻm nhỏ, ý bảo các giáo sĩ vừa tỉnh ngủ không có chuyện gì, đi hướng hàng xóm mua một túi bánh bao thịt, nửa nồi cháo trắng, hai chén sữa ngô, một chén mỳ xào khô, hai cái bánh dày chiên, một thế màn thầu, còn có ba chén nhỏ dưa muối, mang về tiểu viện.

Chính hắn vẫn ăn bánh bao thịt, còn lại chút ít lại là cơm canh chuẩn bị cả ngày cho Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích.

Ở dưới ánh mắt ẩn có thâm ý của Biệt Dạng Hồng cùng với cái nhìn rất là căm tức của Vô Cùng Bích, Hiên Viên Phá trầm mặc ăn sáu cái bánh bao thịt, rửa mặt xong, sửa sang lại quần áo, trịnh trọng hành lễ với Biệt Dạng Hồng, từ trong đống củi rút ra Sơn Hải kiếm, lần nữa đi ra khỏi tiểu viện.

Không giống hôm qua, hôm nay hắn vừa xuất hiện đã hấp dẫn vô số tầm mắt.

Mười mấy giáo sĩ Tây Hoang đạo điện, hơn trăm chiến sĩ Hùng tộc, vây quanh hắn đi tới Ngọc Kinh độ.

Hiên Viên Phá để ý thấy, quản sự Đường gia cùng với mấy người tu đạo thiên nam đi theo không xa cũng không gần.

Đêm qua hắn đã gặp mấy vị cường giả tu đạo này, theo quản sự Đường gia giới thiệu, có một người tới từ Từ Giản tự, nghe nói là sư thúc của Diệp Tiểu Liên lúc còn ở ngoại môn.

Sương sớm bao phủ Bạch Đế thành, tựa như những ngày đông thường thấy vô số năm qua. Ngọc Kinh độ cũng náo nhiệt như thường ngày, nhưng chiếm cứ vị trí tốt nhất ở bến tàu, đã không còn là người dân trồng rau cực khổ nữa, mà là quan viên hoàng đình Yêu tộc cùng với các đại nhân vật như Hùng tộc tộc trưởng.

Ánh sáng mặt trời bị dãy núi bờ bên kia che kín, cộng thêm sương mù nồng đậm, ánh sáng u ám, nhìn tựa như vẫn đang trong đêm.

Đi lên thuyền, Hồng hà bỗng nhiên dâng lên cuộn sóng, thân thuyền khẽ lay động, sau đó không biết nơi nào truyền đến tiếng gầm trầm thấp mà kinh khủng.

Nếu là người từ ngoài tới, nghe những tiếng gầm này, cảm thụ được sóng dữ ở Hồng hà, sợ rằng sẽ sinh ra rất nhiều sợ hãi, nhưng người nơi đây đều sinh sống thật lâu trong Bạch Đế thành, biết đó là vu kinh tỉnh giấc đang kiếm ăn tạo thành động tĩnh, cũng lơ đễnh không để tâm, theo mấy giỏ cá tươi ngon nhất được ném xuống dưới sông, rất nhanh tiếng gầm này liền biến mất .

Sương sớm dần dần tan biến, đã có thể nhìn thấy nước sông, mặt nước rất bằng phẳng.

Dãy núi ở bờ bên kia vẫn ở sâu trong sương mù, cho dù ánh sáng mặt trời đã dần vượt qua khe núi, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chín gốc thiên thụ khổng lồ.

Mũi tàu phá nước, tiếng sóng trận trận, nắng sớm dần tới, đợi lúc tới bờ bên kia, ánh sáng mặt trời đã cực kỳ ấm áp, xua tan toàn bộ sương mù.

Núi xanh liên miên tựa như vô số bình chướng trọng điệp, xuất hiện trước mắt của mọi người.

Chín khỏa thiên thụ trong dãy núi, ở trong nắng sớm nhìn giống như cây đuốc khổng lồ, tỏa ra hoang hỏa vô hình để cho Yêu tộc vừa kính sợ vừa vui mừng.

Thiên thụ vô cùng khổng lồ, chỉ có dãy núi hùng tuấn nhất mới có thể gánh vác được, cự ly giữa mỗi cây đều rất xa, gần nhất cũng phải vài chục dặm đường.

Có chín con đường bằng đá dẫn tới thiên thụ, cũng đều bắt đầu từ một chỗ, chính là tòa đài cao ở bờ bên kia của Ngọc Kinh độ.

Mục phu nhân đứng trên đài cao.

Nắng sớm rơi xuống, chiếu rọi thân ảnh của nàng rất rõ ràng, lộ ra vẻ cao lớn vô cùng.

Gió sớm nhẹ phẩy, làn váy hoa lệ chí cực tùy theo mà đong đưa, lộ ra vẻ uy nghiêm vô cùng.

Thiên Hải Thánh Hậu cùng Giáo Hoàng Dần đã trở về Tinh hải, Thánh Nữ phía nam cùng Tô Ly đã đi Thánh Quang đại lục, Bạch Đế tĩnh tu dưỡng thương.

Năm đó Ngũ Thánh Nhân, hôm nay còn xuất hiện trước mắt thế nhân cũng chỉ có nàng.

Trưởng lão cùng đại thần tướng quân trong hoàng đình chia làm hai nhóm đứng ngay phía dưới.

Hôm nay có tư cách tham gia chỉ có các đại nhân vật chân chính cùng với người hầu, không khí rất nghiêm túc, an tĩnh không có một chút thanh âm.

Lễ nhạc nổi lên, mọi người quỳ lạy.

Có quan viên hoàng đình bước ra khỏi hàng, bắt đầu đọc tế văn.

Tế văn tụng xong, tế phẩm như nước chảy được đưa lên, tất cả quy trình tiến hành vô cùng thuận lợi.

Hiên Viên Phá sáu người theo thềm đá, đi tới đài cao.

Vô số ánh mắt, rơi vào trên lưng của bọn hắn, sau đó sinh ra vô số tâm tư.

Ai có thể thông qua thiên thụ hoang hỏa tẩy luyện, thông qua tổ linh khảo nghiệm hôm nay?

Ai có thể đạt được thắng lợi cuối cùng trong ngày mai, cưới được Lạc Lạc Điện hạ?

Cảnh giới thực lực của Tiểu Đức là cường đại nhất, cộng thêm huyết mạch thuần khiết, theo đạo lý mà nói, không ai có thể thắng được hắn. Nhưng rất rõ ràng, Hoàng Hậu nương nương hướng về phía Nhị hoàng tử Đại Tây Châu, thậm chí có khả năng Bạch Đế Bệ Hạ cũng nghĩ như vậy, nếu không đại trưởng lão sau đêm đó tại sao lại trở nên trầm mặc như thế?

Còn có Hiên Viên Phá bỗng nhiên xuất hiện, rõ ràng là đệ tử Hùng tộc, nhưng đại biểu cho Quốc Giáo học viện xuất chiến, nếu như chỉ luận bối cảnh, đó là tương đối hùng hậu, chỉ là Nhân tộc hẳn là không ứng phó kịp, hắn hẳn là tự mình làm vậy, như vậy có thể có tác dụng gì?

Hai cường giả Yêu tộc khác giống như trước cũng là thanh danh vang dội, thông qua tổ linh khảo nghiệm hẳn không phải việc khó, nếu như Tiểu Đức không cẩn thận, ngày mai thật sự có thể sẽ thua bọn hắn, nhưng vì sap thanh niên đội nón lá kia nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, lộ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như vậy?

Nếu nói Thiên Tuyển đại điển lần này có chuyện gì ngạc nhiên, trừ chuyện Hiên Viên Phá ngang trời xuất thế, đó chính là thanh niên đội nón lá này .

Tiểu Đức, Nhị hoàng tử Đại Tây Châu, còn có hai gã cường giả Yêu tộc thân phận lai lịch cũng đã rõ ràng, cho dù là Hiên Viên Phá hiện tại cũng đã không giấu diếm được nữa, nhưng đến thời khắc này, vẫn không ai biết thanh niên đội nón lá kia rốt cuộc là ai, đến từ nơi nào, muốn làm gì.

Theo đạo lý mà nói, đây tuyệt đối là chuyện không thể xảy ra.

Hoàng đình bí điệp cùng với các bộ tộc cũng đã sớm bắt đầu âm thầm điều tra, vấn đề là, trong Bạch Đế thành mơ hồ có một đạo lực lượng đem thanh niên đội nón lá này ngăn cách, cực kỳ bí ẩn rồi lại cường ngạnh chặt đứt tất cả tầm mắt âm thầm dò xét người trẻ tuổi này.

Có thể làm cho đại nhân vật hoàng đình cùng các bộ lạc tra không được thân phận lai lịch của người này, hơn nữa còn không biểu lộ ra ngoài, đạo lực lượng này thực sự quá đáng sợ.

Rất nhanh đã có rất nhiều bộ lạc bởi vì sợ hãi mà ngưng điều tra, cho dù là hoàng đình bí điệp cuối cùng cũng chỉ biết chỗ ở của người trẻ tuổi này, sau đó thu tay lại.

Tên thanh niên đội nón lá kia ở trong một tòa viện, căn nhà này cách trang viên của Tương tộc rất gần.

Điều này rất dễ làm người ta liên tưởng.

Không phải không ai nghi ngờ, thanh niên đội nón lá này có thể không phải là Yêu tộc, thậm chí có thể là địch nhân của Yêu tộc, nhưng cho dù thật là như thế, cũng không sao cả.

Bởi vì hôm nay, thanh niên đội nón lá này sẽ phải đi vào thiên thụ, tiếp nhận hoang hỏa tẩy luyện, tiếp nhận tổ linh khảo nghiệm.

Nếu như người này thật sự trong lòng còn có địch ý đối với Yêu tộc, là gian tế Nhân tộc thậm chí có thể là Ma tộc phái tới, như vậy chắc chắn sẽ bị hoang hỏa trực tiếp đốt tới thần hồn câu diệt.

Đây vốn chính là bộ phận trọng yếu nhất của Thiên Tuyển đại điển.

Chỉ có sinh mệnh thề trung thành với Bạch Đế nhất tộc, mới có thể thừa nhận thiên thụ hoang hỏa tẩy luyện và tổ linh khảo nghiệm.

Cường giả có thể vượt qua cửa ải này sẽ tự động rời khỏi bộ tộc ban đầu, trở thành thành viên của Bạch Đế nhất tộc.

Yêu tộc trưởng lão cùng với các đại thần tướng quân, cuối cùng sẽ đồng ý sắp đặt của Mục phu nhân, cũng chính là căn cứ vào điểm này.

Vô số tầm mắt rơi vào trên người Nhị hoàng tử Đại Tây Châu, hoặc là ngưng trọng, hoặc là lạnh lùng, hoặc là mang theo nghi vấn, hoặc là mang theo ác ý.

Chuyện đã xảy ra lúc Nam Khê trai hợp trai, đêm qua đã truyền đến Bạch Đế thành.

Đại Tây Châu hoàng tộc quả nhiên tính toán thật lớn.

Chẳng lẽ vị Nhị hoàng tử này thật sự cam tâm tình nguyện cải tạo thân hồn, trở thành một thành viên của Yêu tộc?

Cho dù làm như vậy, hắn có thể trở thành Bạch Đế đời sau.

Ở dưới vô số cái nhìn, Nhị hoàng tử Đại Tây Châu xoay người lại, nhìn về các trưởng lão cùng đại thần tướng quân của Yêu tộc.

Nắng sớm rơi vào trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhưng không cách nào chiếu rõ được chân thực tâm tình của hắn.

Tựa như có chút tiếc nuối, lại có chút giải thoát, cuối cùng hóa thành bình tĩnh.

Hắn nói: "Ta rút lui."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.