Trách nhiệm cùng với phương xa hai câu này, là Trần Trường Sinh nói trong lòng, nhưng không chỉ tồn tại ở trong lòng.
Lúc hắn nghĩ tới điều này, cũng nói ra miệng.
An Hoa không quá hiểu được ý tứ của hắn, nhưng biết hắn sẽ không rời đi, cao hứng rất nhiều.
Lúc này, Đường Tam Thập Lục xoa xoa đôi mắt mơ màng, từ trong điện đi ra.
An Hoa nhìn ánh mắt của hắn có chút không đúng, do dự một chút, nhẹ nói: "Đường công tử, như vậy không ổn."
Cung điện của Giáo Hoàng tự nhiên không phải ai cũng có thể ra vào, chớ đừng nói chi là ngủ ở chỗ này.
Nếu như gặp đám giáo sĩ cổ hủ thuộc luật, có khi sẽ cấp cho Đường Tam Thập Lục một cái tội danh bất kính.
Đường Tam Thập Lục lắc đầu nói: "Yên tâm đi, giường đá cứng như thế, sau này ta không bao giờ ... ngủ nữa."
Hai người rửa mặt đơn giản, thức ăn đơn giản được đưa lên một chiếc bàn vuông mộc mạc.
Đường Tam Thập Lục nhìn chút thức ăn và cháo loãng, rất tự nhiên nhớ tới mình cùng Trần Trường Sinh năm đó ở Lý Tử Viên khách sạn gặp nhau, sau đó lại nghĩ tới Quốc Giáo học viện ban đầu Hiên Viên Phá làm thức ăn vô vị đến đáng thương, không khỏi thở dài, buông xuống chiếc đũa trong tay.
Đến bữa không ăn, có thể là bởi vì thức ăn không ngon, cũng có thể là bởi vì tâm tình không tốt, tỷ như đang lo lắng điều gì.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi: "Ngày hôm qua ngươi vẫn không trả lời ta vấn đề kia."
Trần Trường Sinh không để ý tới hắn, tiếp tục ăn điểm tâm.
Đường Tam Thập Lục tiếp tục theo dõi hắn.
Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh cuối cùng kết thúc bữa cơm, để xuống bát đũa, nhận lấy khăn ướt An Hoa đưa tới, cẩn thận đem mặt cùng tay lau hai lần, sau đó bưng lên nham trà trong chén danh quý uống một ngụm, vừa nhổ vào trong chiếc mâm đồng đỏ.
Nhìn hình ảnh này, Đường Tam Thập Lục sách sách hai tiếng, giễu cợt khó nói thành lời.
Trần Trường Sinh nói: "Thanh âm như vậy thật không nên phát ra từ trong miệng của ngươi."
Đường Tam Thập Lục xuất thân từ nhà hào phú, thuở nhỏ trải qua cuộc sống xa hoa người ta khó lòng tưởng tượng, chính là Bình Quốc công chúa trong cung chỉ sợ ở phương diện này cũng không bì nổi hắn, cho dù muốn châm chọc cuộc sống Giáo Hoàng của Trần Trường Sinh, cũng không tới phiên hắn nói.
"Ta làm sao cảm thấy ngươi muốn nói chính là miệng chó không mọc được ngà voi?"
Trần Trường Sinh thật tình nói: "Ngươi hiểu lầm."
Đường Tam Thập Lục rất bất đắc dĩ, nói: "Lúc này có thể nói rồi chứ?"
Trần Trường Sinh hỏi: "Hữu Dung cùng Trần Lưu Vương thuở nhỏ đã ở trong cung quen biết, khó được hồi kinh một chuyến, hẹn gặp mặt, rất bình thường."
Đường Tam Thập Lục nói: "Ta nhắc nhở ngươi rất nhiều lần, cần cảnh giác Trần Lưu Vương người này."
Ở trong mấy năm sinh hoạt tại kinh đô, Trần Lưu Vương từng cho Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo học viện rất nhiều trợ giúp cùng với thiện ý lúc đầu trân quý nhất, cho nên Trần Trường Sinh đối với vị hoàng tộc quý tôn này ấn tượng rất tốt, hơn nữa trước kia hắn chưa từng nghĩ tới Trần Lưu Vương có bất kỳ lý do nào để đối nghịch với mình.
Nhưng bây giờ nhìn lại, lý do kia đã rất đầy đủ.
Bởi vì hắn có thể có trở thành Thái tử của Đại Chu hoàng triều.
Nếu như Dư Nhân chết.
Trần Trường Sinh hiểu được sự cảnh giác cùng bất an của Đường Tam Thập Lục.
Nhưng sư phụ làm sao có thể để cho sư huynh gặp chuyện không may?
"Ngươi có nghĩ đến mục đích Từ Hữu Dung đêm qua vào hoàng cung không. Chỉ cần Thương Hành Chu động nghi tâm, thời cuộc tự nhiên sinh loạn ."
Đường Tam Thập Lục dùng những từ ngữ trực tiếp nhất phá vỡ Trần Trường Sinh dùng trầm mặc giả vờ bình tĩnh.
Trần Trường Sinh nhìn về bầu trời đen tối ngoài cửa sổ, nói: "Nhưng vì sao nàng phải làm như vậy?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Ta tin tưởng Mạc Vũ đã từng nhắc nhở ngươi."
Trần Trường Sinh nghĩ tới những lời của Mạc Vũ đêm đó.
Hữu Dung làm những chuyện này, chính là vì báo thù cho Thiên Hải Thánh Hậu sao?
Cho dù hồng thủy ngập trời, cho dù thiên băng địa liệt, cho dù sanh linh đồ thán ư?
"Không phải như thế, ít nhất, không đơn giản như vậy."
Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Nàng nói với ta, nếu quả thật muốn làm gì, sẽ nói cho ta biết."
Điểm tâm xong, Đường Tam Thập Lục trở về Quốc Giáo học viện, hắn muốn mau sớm liên lạc cùng Vấn Thủy, để đối mặt loạn cục đột nhiên tới kinh đô.
Từ Hữu Dung tới Ly cung.
Nhìn cô gái xinh đẹp đi đến cùng nắng đẹp, Trần Trường Sinh bỗng nhiên có chút khẩn trương.
"Đêm qua cùng sư huynh của ngươi hàn huyên cả đêm, hơi mệt một chút."
Từ Hữu Dung lấy tay che miệng, cẩn thận ngáp một cái.
Trần Trường Sinh chú ý tới sự mỏi mệt trên gương mặt thanh lệ của nàng, không khỏi có chút đau lòng.
"Vậy ngươi mau mau đi nghỉ đi."
Từ Hữu Dung nhìn hắn tự tiếu phi tiếu nói: "Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"
Trần Trường Sinh nói: "Nếu như ngươi nguyện ý nói với ta, tự nhiên sẽ nói."
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: "Cho nên chúng ta đi phía ngoài một chút đi, xem có thể để cho tinh thần tốt hơn chút ít hay không."
...
...
Đêm qua thành Lạc Dương dị thường hàn lãnh, luồng khí lạnh theo gió từ đông sang tây, sáng nay kinh đô nhiệt độ cũng giảm xuống kịch liệt, lại có thêm một trận tuyết đổ xuống.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đi trong Ly cung bị gió tuyết bao phủ, các giáo sĩ cùng chấp sự xa xa tránh né .
Trên quảng trường lớn như thế chỉ có dấu chân bọn họ lưu lại, hình ảnh lộ vẻ có chút trong trẻo lạnh lùng.
Từ Hữu Dung chắp hai tay, tùy ý đi lại, đánh giá chung quanh, lộ vẻ rất có hăng hái.
Từ khí chất nhìn lại, nàng giống như là một cựu thần về hưu quy lão hồi hương thỉnh thoảng nổi lên ý niệm trong đầu đi mua món ăn.
Điều này làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy có chút vui vẻ, sau đó lại cảm thấy rất khả ái, tiếp theo hắn nhớ lại Thiên Hải Thánh Hậu cũng thích bước đi như vậy.
Từ Hữu Dung dừng bước, đưa tay đem một luồng tóc rối trên tóc mai hắn gạt đến sau tai, sau đó cười cười.
Trần Trường Sinh rất thích sạch sẽ, làm việc rất thật tình, đầu đầy tóc đen từ trước đến giờ một sợi cũng không loạn, chuyện như vậy rất ít phát sinh.
Điều này chỉ có thể nói rõ, hôm nay tâm tình của hắn cũng có chút loạn .
"Ngày hôm qua ta hẹn Trần Lưu Vương đi Quốc Giáo học viện, vốn định cùng ngươi gặp mặt, nhưng lúc đó ngươi có việc, cho nên ta gặp. "
Từ Hữu Dung nói: "Ta nói với hắn, đêm qua ta muốn vào cung, hi vọng hắn có thể nắm được cơ hội này."
Trần Trường Sinh không ngờ đề tài này sẽ đột nhiên xuất hiện như thế, trong vô thức hỏi: "Cơ hội?"
"Đối với hắn cùng với Tương Vương mà nói, vết rách giữa ngươi cùng Thương Hành Chu vốn chính là cơ hội duy nhất của bọn họ."
Từ Hữu Dung nói: "Nhưng thực lực của ngươi ta không đủ để cho thời cuộc biến loạn, cho nên bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
Trần Trường Sinh nói: "Trừ phi ngươi có thể thuyết phục sư huynh đứng về phía chúng ta."
Từ Hữu Dung nói: "Đúng vậy, cho nên hắn nhất định sẽ đi Lạc Dương, tìm Thương Hành Chu nói chuyện này, thậm chí sẽ trợ giúp ta hoàn thành chuyện này, thuyết phục sư huynh của ngươi đứng về phía chúng ta, hoặc ít nhất phải thuyết phục Thương Hành Chu tin tưởng sư huynh ngươi sẽ đứng về phía chúng ta."
Trần Trường Sinh nói: "Nếu như chúng ta thất bại, chính là cơ hội của hắn cùng với Tương Vương."
Từ Hữu Dung nói: "Không sai, đây cũng là cơ hội của chúng ta."
Trần Trường Sinh trầm mặc một chút, nói: "Như vậy sẽ chết rất nhiều người."
"Nương nương từng nói, lấy chiến đấu cầu hoà bình, thì hòa bình tồn tại."
Từ Hữu Dung nói: "Ta tìm kiếm chính là phương pháp chảy ít máu nhất..."
Sâu trong Ly cung bỗng nhiên vang lên tiếng chuông xa xưa, cắt đứt câu chuyện của nàng.
Mấy con hồng nhạn xé gió tuyết mà lên, hướng phương xa bay đi.
Góc điện nơi xa giáo sĩ chấp sự kính cẩn nhìn bọn hắn nhìn lại chung quanh, không biết nghe được cái gì, bỗng nhiên mặt lộ vẻ vui mừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]