“Cô biết tôi sao?” Bình Yên nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Bộ dạng cô ấy rất quen thuộc, ánh mắt nghi hoặc đăm chiêu đang nhìn cô kia cũng không hề xa lạ. Mình và cô ấy đã gặp nhau ở đâu rồi sao?
“Cậu là Bình Yên phải không?” Diệp Hy tiến đến liền bị An Khiêm giữ lại.
“Diệp... Diệp Hy?” Gáy Bình Yên giật mạnh, cô cau mày, cơn đau đang phát tác. Cô gái này... cô gái này... chính là người bạn trong mơ của cô, người luôn bên cạnh cổ vũ cô. Là Diệp Hy...
“Bình Yên... mình đã rất lo cho cậu. Á anh thả tôi ra.” Diệp Hy lớn tiếng, cô bị người của An Khiêm kéo lên phòng nghỉ vip. Cũng may chỗ bọn họ đứng khá khuất nên tiếng kêu của Diệp Hy không gây ảnh hưởng đến đại sảnh. An Khiêm chậm rãi dìu Bình Yên, nhìn khuôn mặt nhăn nhó trắng bệch vì đau, anh không khỏi xót xa.
“Xin lỗi vì đã thất lễ, tôi tên An Khiêm.” Anh gật nhẹ đầu với Diệp Hy.
“Tại sao cô ấy lại không nhớ tôi?” Diệp Hy tra khảo.
“Bị thương vì cứu người.” An Khiêm đáp ngắn gọn.
“Cứu anh? Rồi mới ra nông nỗi này?” Diệp Hy lên giọng.
“Thật ra... cô ấy...” Một thuộc hạ sau lưng anh lên tiếng. Ngay lập tức anh nắm tay mình lại ra dấu cho cậu ta đừng nói thêm nữa.
“Đúng vậy, cô ấy đã cứu tôi một mạng.” Không những vậy, cô ấy còn cứu mạng thuộc hạ của anh, chính là người vừa muốn lên tiếng. Chàng trai trẻ sau lưng anh gia cảnh khó khăn, cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ có hai anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-nu-cua-anh/140297/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.