Có lẽ anh đã nhầm. Dù có mạnh mẽ tới đâu, Linh cũng chỉ là đứa con gái không hơn không kém. Đằng sau những lời nói rắn rỏi kiên định ấy là cả một nỗi lo lắng lẫn sợ hãi đến nhường nào. Chỉ bằng việc nhìn vào những cử chỉ của cô, anh có thể nhận ra ngay.
"Sắp xếp đi, anh đưa qua nhà gặp bố mẹ".
Linh ngạc nhiên: "Gặp...gặp bố mẹ sao ạ?"
Đức chỉ "ừ" một tiếng rồi lại thở dài một cách mệt mỏi.
"Hay thôi đi, em...để em bỏ nó đi. Dù gì anh cũng không thích, để lại thì sau này em sợ nó sẽ không hạnh phúc".
"Bỏ bỏ cái quần, công bố cày cuốc cả đêm, tốn biết bao nhiêu con nòng nòng mà kêu bỏ là bỏ sao?"
"..."
Linh nhất thời sững người. Thì ra Đức cũng không muốn bỏ đứa bé đi. Nhưng, sao trông anh ấy lại buồn rầu thế kia?
"Em thấy anh không được vui..."
Anh thở dài: "Anh đang lo không có khả năng lo cho hai mẹ con. Em thấy đấy, anh chỉ là một thằng công nhân quèn, lương còn không đủ sống. Hỏi sao không buồn".
"Thì ra là vậy, em sẽ đi làm phụ anh kiếm tiền nuôi con".
"Làm cái gì? Nghỉ làm ở nhà lo cho cái thai đi, đừng có ham hố. Anh sẽ...để anh tìm việc làm thêm".
Linh cảm thấy trong lòng vừa len lỏi chút cảm giác hạnh phúc. Đôi môi chợt nở nụ cười, khuôn mặt vốn nhợt nhạt kia có phần tươi tắn hơn.
"Để em phụ anh, anh như thế sẽ rất mệt".
"Bảo nghỉ ở nhà thì nghỉ ở nhà, nói nhiều anh bỏ luôn thì đừng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-nhiem/121856/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.