Hứa Ứng cũng ngẩng đầu nhìn lên, một vầng trăng lớn như cái đấu đang treo ở bờ bên kia Nại Hà, ánh trắng thanh tịnh mà tĩnh mịch, không giống nhân gian.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ càng xinh đẹp.
Trái tim Hứa Ứng đập thình thịch loạn xạ, lặng lẽ gọi ngài Chuông. Quả chuông lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, cứ như đã chết. Nhưng xưa nay quả chuông luôn lải nhải, giục Hứa Ứng tu luyện để nó đánh cắp khí huyết, sai khiến Hứa Ứng như con lừa kéo cối xay.
“Ngài chuông lại rộng lượng rồi.”
Hứa Ứng lấy lại bình tĩnh, đi lên phía trước, cúi người nói cám ơn: “Đa tạ cô nương cảnh tỉnh, nếu không ta đã chẳng nhìn ra đó là một đám hồ yêu.”
Ánh mắt của thiếu nữ trong quan tài rất hiền hòa, hạ xuống gương mặt y, giọng nói cũng rất dịu dàng: “Ngươi không nhìn ra bọn chúng là vì ngươi chưa luyện được Thiên Nhãn. Mắt chứa thần quang, nội quan nhật nguyệt. Ý chuyển như mài kính, tam quang tụ mi tâm. Đó là bí quyết của Thiên Nhãn.”
Hứa Ứng nghe vậy nói: “Mắt chứa thần quang là chỉ thần thức, nội quan nhật nguyệt là chỉ hai mắt, ý như mài kính là thần thức như gương, tam quang là ánh sáng nhật nguyệt, còn một quang là gì?”
Thiếu nữ kinh ngạc nói: “Ngộ tính của ngươi khá lắm. Còn một quang ở chỗ lõm trên mi tâm của ngươi, tên là thiên quang. Ngươi lại tập trung tinh thần, thần thức đặt giữa nhật nguyệt, phải nhớ một điều, ý chuyển như mài kính là có thể mở được thiên nhãn, nhìn ra biến hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-nhat-phi-thang/988779/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.