Hai mắt Hứa Ứng sáng bừng lên, nếu tìm ra khởi nguồn chẳng phải mình sẽ có năng lượng thần bí cuồn cuộn không ngừng, tha hồ sử dụng? Cho dù y không thể mở bí tàng Nê Hoàn, nhưng cũng có thể không ngừng hấp thu hoạt tính của bí tàng Nê Hoàn, luyện thành ẩn cảnh, trở thành na sư! Y lập tức nhập định lần nữa, nội quan bản thân, tiến vào khu vực Hi Di trong cơ thể. Lần này thần thức của Hứa Ứng không đi theo năng lượng thần bí nữa mà đi ngược chiều của năng lượng thần bí, thần thức ra ngoài cơ thể! Ý thức của hắn đi lội ngược dòng, đi vào làn nước. Trong làn nước, các loại năng lượng thần bí tạo thành một dòng nước xiết, cực kỳ nguy hiểm, chỉ bất cẩn một chút thôi là thần thức sẽ bị cuốn vào dòng nước, lạc mất phương hướng. Lúc này tiếng chuông lại vang lên: “Thiếu niên, ta sẽ dùng tiếng chuông ổn định thần thức giúp ngươi!” Bên tai Hứa Ứng coong một tiếng vang lên tiếng chuông ngân, du dương trầm bổng, khiến thần thức y trở nên thanh tĩnh vững chắc vô cùng, không bị ngoại giới quấy nhiễu. Hứa Ứng nắm lấy cơ hội, xuyên qua từng dòng chảy, truy tìm khởi nguồn của năng lượng thần bí, càng lúc càng bay xa. Y như đang xuyên qua từng không gian cổ xưa, tiến vào thế giới khó lường khó hiểu, âm thanh của quả chuông lớn cũng càng ngày càng xa xôi, như bị ngăn cách bởi vô số không gian. Hứa Ứng không khỏi sợ hãi, nếu thần thức không về được, chẳng phải mình sẽ hóa thành một kẻ ngu ngốc à? “Thần thức của ta đi theo năng lượng thần bí xuyên qua thời không, đi xa như vậy nhưng vẫn không tìm được khởi nguồn của năng lượng thần bí, xem ra nơi này đúng là động thiên phúc địa, không phải là giả! Chung gia đoán sai mất rồi!” Hứa Ứng đang định đi theo đường cũ trở về, đột nhiên tiếng chuông dần dần rõ ràng. Y không khỏi choáng váng. Tiếng chuông dần dần rõ ràng, chứng tỏ y đang cách thân thể mình càng ngày càng gần! Nhưng sao lại như vậy?
Rõ ràng thần thức của mình đã men theo năng lượng thần bí xuyên qua từng thời không, từng vị diện, như đi cả ngàn tỉ dặm, sao khoảng cách lại càng ngày càng gần? Thần thức của Hứa Ứng đi theo luồng năng lượng thần bí này vào Nê Hoàn Cung, tới vách đá phía sau cung điện. Khởi nguồn của năng lượng thần bí ngay trong vách đá. Hứa Ứng thu hồi thần thức, nhảy ra khỏi làn nước, nhanh chóng mặc bộ quần áo rách rưới vào. Y tới xem Ngoan Thất, chỉ thấy xà yêu vẫn đang lột xác, đành phải tới vách đá phía sau cung điện. Vách đá đó phủ đầy rêu xanh, không giống với những vách đá ở những nơi khác. Hứa Ứng quan sát bốn phía, năng lượng thần bí kia kéo dài vào vách đá này rồi biến mất. Y gõ nhẹ lên vách đá, vách đá rất dày. Hứa Ứng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngài chuông, ra đây một chút đi.” Quả chuông từ trong đầu y bay ra nói: “Có chuyện gì?” Hứa Ứng cầm móc chuông, vung mạnh lên, nện thẳng xuống vách đá. Quả chuông kinh hãi la ó: “Ngươi làm cái gì đấy? Mau buông ta ra, coong! Thằng nhãi vô liêm sỉ, coong! Ông đây liều mạng với ngươi, coong! Chuông có thể giết, không thể làm nhục, Coong! Coong! Coong! Coong!” Quả chuông rung lấy rung để, vách đá vẫn không hề suy suyển. Hứa Ứng đặt quả chuông xuống, đi tới xoa vách đá, suy tư: “Quả nhiên có vấn đề, quả chuông này còn có thể đánh nát kim thân của Thành Hoàng, tảng đá bình thường không thể cứng hơn Thành Hoàng được.” Quả chuông vội vã dịch xa Hứa Ứng, lòng vẫn còn sợ hãi: “Thằng nhãi này có máu bạo lực à!” Lúc này Hứa Ứng mới chú ý thấy trên bức tường đá có một dấu vết rất nông, dấu vết đó như bàn tay trái, hết sức mờ nhạt. Y thầm suy nghĩ, vươn tay trái đặt lên dấu tay đó. Vách đá khẽ rung động, đột nhiên tiếng lách cách vang lên, tách sang hai bên, để lộ một đường hầm chật hẹp. Hứa Ứng nhấc chân đi vào, lại thấy vách đá thụt lại phía sau, từng tảng đá ngay ngắn rút vào trong núi, quả chuông vội vàng đuổi theo. Hứa Ứng đi về phía trước, vách đá không ngừng thụt vào, cứ đi như vậy vài chục trượng là tới một căn nhà đá giữa ngọn núi.
Nhà đá không lớn, chiều dài và chiều rộng đều là bốn trượng, hết sức đơn sơ, chỉ có một cái đệm ngồi và một chiếc giường ngọc. Trên đệm ngồi còn có một bộ xương khô, người mặc áo xanh, mỏng như cánh ve, có thể nhìn xuyên qua quần áo chứng kiến xương cốt bên trong. Bộ xương cúi đầu ngồi đó, chỉ có xương cánh tay như đang nâng thứ gì, có điều bàn tay trống rỗng. Bốn phía xung quanh bộ xương có từng dãy giá sách, có điều trên đó không có sách vở gì, góc tường còn có một đống tro tàn. “Năng lượng của Tần Nham Động đến từ trong đầu lâu của bộ xương khô!” Hứa Ứng thầm chấn động, đang định đi đến, đột nhiên thấy bên cạnh bộ xương có găng tay quấn sợi và cây gậy dọa rắn, không khỏi ngạc nhiên: “Hình như là đồ đạc của người bắt rắn! Có một người bắt rắn từng tới nơi này trước chúng ta!” Người bắt rắn dùng găng tay quấn sợi để tóm vào chỗ bảy tấc trên mình rắn, dùng gậy dọa rắn dọa đám độc xà trong bụi cỏ bỏ chạy. Hứa Ứng vốn là người bắt rắn, đương nhiên không lạ lẫm gì hai công cụ này. Nhưng sau khi y tu hành thành công đã rất ít khi dùng hai công cụ này. “Nơi này là nhà của ông cháu ba đời nhà họ Ngưu, hơn ba trăm năm qua họ vẫn cư ngụ ở đây, sao lại có người bắt rắn đi vào Tần Nham Động, còn tìm tới nơi này?” Hứa Ứng nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ lại quyển sách mà mình đọc tối qua, đó là ghi chép du lịch của ông nội Ngoan Thất, nhưng nó quá khô khan nên y vừa đọc đã ngủ thiếp đi. “Ta nhớ trên sách nói, ông nội Ngoan Thất bị một người bắt rắn truy sát, chạy trốn vào Tần Nham Động, phát hiện trong động có động nên tìm ra Nê Hoàn Cung Động Thiên này!” Hứa Ứng trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ ông ấy không cắt đuôi được người bắt rắn kia? Người bắt rắn này đuổi theo ông ấy, cũng tìm tới Nê Hoàn Cung Động Thiên. Chắc chắn người này rất thông minh, thậm chí còn nhận ra năng lượng thần bí trong Tần Nham Động, tìm ra nơi này! Thế thì chắc chắn sách trên giá đã bị người bắt rắn này mang đi rồi.” Y quan sát tro tàn ở góc tường, người bắt rắn đó không thể mang nhiều sách đi, những quyển không mang đi được đã bị châm lửa thiêu hủy! Hứa Ứng thầm than đáng tiếc: “Chủ nhân của căn nhà đá này chắc là chủ nhân của Nê Hoàn Cung mà thiếu nữ trong quan tài tìm kiếm. Hắn chết trong căn nhà đá, lưu lại truyền thừa của mình. Người bắt rắn kia vô tình đi vào nơi này, nhận được truyền thừa của vị tiền bối kia, lo rằng sẽ có người khác tìm ra nơi này nên đốt sạch tâm huyết của vị tiền bối kia!” Quả chuông bay một vòng quanh bộ xương, cảm ứng tỉ mỉ nói: “Đúng là năng lượng thần bí bắt nguồn từ xương sọ của người này, có lẽ trước khi chết hắn dùng năng lượng còn sót lại của bản thân giúp người khác tầm long định vị, tìm ra bí tàng Nê Hoàn.” Hứa Ứng đi tới đống tro ở góc nhà, giơ tay gạt nhẹ, đột nhiên hai mắt sáng lên, rút từ trong đống tro ra một quyển thư tịch đã bị đốt hơn nửa. Người bắt rắn kia đốt quá nhiều sách, quyển sách này bị đặt dưới cùng, lửa đốt không tới, còn sót lại vài tờ, có thể nhận ra chữ viết trên đó. Hứa Ứng đọc kỹ nội dung, trái tim đập thình thịch loạn nhịp, la lên thất thanh: “Trong này nói đến pháp môn mở bí tàng Nê Hoàn!” Quả chuông bay tới nói: “Pháp môn mở bí tàng Nê Hoàn? Sao lại như vậy được? Yêu nữ bị ta trấn áp là luyện khí sĩ, cô ta quen biết chủ nhân nơi này, chắc chắn chủ nhân nơi này cũng là luyện khí sĩ! Trong thời đại của bọn họ, na thuật na pháp chưa từng xuất hiện, sao lại có pháp môn mở bí tàng?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]