“Đau đầu quá”
Ngụy Phương Thành không chỉ đau đầu mà thôi, toàn thân hắn đều đau, mở mắt ra hắn chỉ thấy hiện ra trần nhà trắng toát, mùi vị đặc trưng của bệnh viện tràn vào phổi hắn. Ngụy Phương Thành muốn đưa tay lên che mũi , mới phát hiện bản thân bây giờ đến cử động tay cũng không được.
“Không nên cử động. Anh bị tai nạn xe , thương tích nghiêm trọng, bây giờ phải ráng nghỉ ngơi cho tốt.”
Hai mắt Hoàng Chấn Dương sưng đỏ, hơn nữa khóe mắt lại bị thâm đen. Từ lúc Ngụy Phương Thành ra khỏi phòng cấp cứu, Hoàng Chấn Dương luôn ở bên cạnh hắn, sợ bệnh hắn bị chuyển biến xấu. Hoàng Chấn Dương một bước cũng không rời cho nên đến giờ cũng chưa ngủ.
“Quang Vinh?”
Ngụy Phương Thành la lớn giống như người chết khát trong sa mạc lâu ngày trông thấy nước. Vì bất ngờ la lớn động đến vết thương nên đột ngột mất sức, suy yếu , trán nhăn lại tỏ vẻ đau đớn.
Hoàng Chấn Dương hai mắt rưng rưng , cúi đầu , lấy tay di di trán Ngụy Phương Thành nói : “Anh không nghe tôi nói gì ah? Anh bị tai nạn, vừa mới được cấp cứu xong.”
Ngụy Phương Thành muốn nói, nhưng lại phát giác hắn không thể lên tiếng, bèn gật đầu ra vẻ hiểu. Hắn chỉ nhớ lúc đó bên tai chợt truyền đến tiếng vang lớn, tiếp theo là một màu đen tuyền , cái gì cũng không nhớ.
“Xe của anh bị cán bẹp dí, anh còn sống được đã là một kì tích. Bác sĩ nói anh bị tổn thương nội tạng , xuất huyết nghiêm trọng, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-nam-tinh-nhan/140498/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.