Mạc Hướng Vãn có tật đêm ngủ hay nằm mơ, trong giấc mơcô thường thấy hình ảnh một con đường dài vô tận, trên đó có vô số hố to, hốnhỏ. Cô cứ lao đầu chạy, vấp ngã liên tục, rồi lại đứng dậy, người nhem nhuốcđầy bùn đất, cảm giác mệt mỏi, rệu rã vô cùng. Cúi xuống nhìn, cô thấy toànthân máu thịt bầy nhầy, nhoe nhoét. Hoảng loạn, sợ hãi, cô lại tiếp tục chạy,vừa chạy vừa cố gột bỏ hết số bùn đất trên người, lau sạch sẽ tất cả vết máu bêbết kia đi.
Thế nhưng, tất cả như bị dính chặt, dính đến mức gầnnhư đã biến thành một phần thân thể cô, chẳng thể nào vứt bỏ.
T¬T
Mạc Hướng Vãn chợt bừng tỉnh, sờ tay lên trán thấy ướtđẫm mồ hôi. Còn chưa kịp lau khô thì tiếng chuông điện thoại đã reo inh ỏi, làtrợ lý của cô. Trâu Nam thét lên với giọng vô cùng gấp gáp, căng thẳng: “LâmTương lại nhảy lầu, nhưng may bị mắc lại trên ban công, đầu gối bị chảy máu,trên đầu cũng vậy”.
Mạc Hướng Vãn day day huyệt thái dương.
“Chị đến ngay bây giờ đây, đang ở bệnh viện nào thế?”
Trâu Nam liền thông báo tên của bệnh viện nọ.
“Trước khi chị đến, em hãy chăm sóc chu đáo cho cô ấynhé!”
Dập điện thoại xuống, cô đứng dậy, nhanh chóng thayquần áo rồi bước ra khỏi phòng. Đứa con trai của cô, Mạc Phi, tập tễnh từ phòngngủ ra với chiếc chân đang bó bột, mơ mơ màng màng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ lại phải đilàm sao?”. Thằng bé có vẻ không bằng lòng, thế nhưng nó vẫn cứ cẩn thận dặn dò:“Vậy thì mẹ nhờ mẹ bạn Vu Lôi sáng sớm ngày mai mua đồ ăn sáng cho con nhé!”
Mạc Hướng Vãn hôn nhẹ lên trán con rồi nói: “Mẹ sẽkhóa cửa lại, nhớ là không được mở gas đấy, sáng mai mẹ sẽ mua bánh bao nhân thịtcho con ăn, không cần phải làm phiền mẹ bạn Vu Lôi đâu”.
Mạc Phi rúc đầu vào lòng mẹ chẳng khác nào chú mèo conđang làm nũng.Thấy thế, cô cũng chẳng nỡ rời xa, có điều chuyện này vô cùng gấpgáp, nên đành phải hạ quyết tâm, sau khi cho con trai đi vệ sinh, cô vội vãđóng cửa đi ngay.
T¬T
Lâm Tương, ca sỹ nổi tiếng xuất thân từ một cuộc thituyển chọn sắc đẹp, nhờ có vẻ ngoài xinh xắn, lại được nhiều người yêu mến, nêncô đã đoạt được ngôi vị Á hậu hai theo đúng dự đoán ban đầu. Sau đó, cô đã nổitiếng hơn một năm liền. Tuy chưa đến mức lừng lẫy bậc nhất trong nước nhưngcuộc sống minh tinh của cô cũng chẳng tệ chút nào. Có điều, một tháng trở lạiđây, cô liên tục tự sát nhưng không thành và đã phải vào viện đến ba lần.
Mạc Hướng Vãn vừa tới bệnh viện thì thấy bác sỹ Châuđang nói chuyện với Trâu Nam: “Cắt mạch máu, mở khí gas, nhảy lầu mọi cách côấy đều đã thử. Khi nào quay về, cô nhớ giấu tất cả dây rợ trong phòng đi nhé!”
Trâu Nam khóc đỏ cả mắt. Trước kia, cô từng làm đạidiện tuyên truyền, phát ngôn cho Lâm Tương. Lâm Tương đối với cô không tệ,chuyện này xảy ra, cô cảm thấy thật sự rất đau lòng, nên vừa nghe xong câu nóicủa bác sỹ Châu, cô lại càng ảo não, khổ tâm hơn.
Mạc Hướng Vãn bước tới gần lên tiếng: “Bác sỹ Châu rấtgiỏi ngoại khoa nên chắc cũng vô cùng tự tin về những vấn đề như thế này nhỉ?”
Bác sỹ Châu nhìn cô cười, không hề tức giận mà nhẹnhàng nhắc nhở: “Tiểu Mạc, tôi rất bận rộn, sau này phiền cô nói với những nghệsỹ mà cô quản lý đừng có làm chuyện gì nguy hiểm vào lúc canh ba nữa đấy, bâygiờ tôi đủ bận rộn lắm rồi”.
Mạc Hướng Vãn gật gật đầu: “Dạ, dạ, dạ, tôi sẽ khuyênbảo lại cô ấy”.
Rồi cô quay sang hỏi Trâu Nam: “Tình hình hiện nay củaLâm Tương sao rồi?”
Trâu Nam mắt đỏ hoe vì khóc, chỉ tay vào phòng: “Cô ấyvẫn đang ngồi khóc trong đó.”
“Tôi đã gọi y tá tiêm một liều thuốc an thần cho cô ấyrồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là hai cô nên suy nghĩ xem làm thế nào đốiphó với đám phóng viên ở ngoài kia đi”. Nói xong, bác sỹ Châu quay người bướcđi.
Mạc Hướng Vãn cau chặt đôi mày.
“Hôm nay, trong thành phố có vụ tai nạn ô tô, bác sỹChâu vẫn còn đang bận tối mắt tối mũi. Tương Tương vừa xảy ra chuyện, Vu tổngcứ nhất định đòi bác sỹ Châu phải lo liệu phòng bệnh, đồng thời làm bác sỹ điềutrị luôn”. Trâu Nam giải thích.
“Thảo nào mà người ta lại cau mặt với mình như thế”.Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ.
Cô sầm mặt lại, đẩy cửa phòng bệnh đi vào, liền thấyngay một người đẹp ốm yếu đang ngồi trên giường, nước mắt lặng lẽ rơi, cảnhtượng đó không khỏi làm cho người ta cảm thấy đau lòng, nhưng Mạc Hướng Vãn thìkhông.
Cô khoanh tay trước ngực hỏi: “Lâm Tương, nói xem rốtcuộc em muốn làm gì đây?”
T¬T
Việc Lâm Tương tự sát bắt nguồn từ vụ scandal ầm ĩ domột người giấu mặt trong giới showbiz công khai với báo đài. Đó là một loạt cácbức ảnh phòng the giữa một nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng và rất nhiều các nữminh tinh, trong đó có cả Lâm Tương.
Ngay lập tức, các phóng viên không ngừng gọi điện,nhắn tin, liên hệ phỏng vấn khiến cho tinh thần của Lâm Tương càng thêm hoảngloạn và suy sụp. Những bức ảnh này được chụp trước khi cô gia nhập làng giảitrí, cô không ngờ sự việc ấy lại dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như ngày hôm nay.Mạc Hướng Vãn cũng không thể lường được rằng vì vụ việc này mà Lâm Tương đã tựsát đến ba lần.
T¬T
Lâm Tương ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vương lệ, côngậm ngùi nói: “Trước khi gia nhập làng giải trí, đã có khoảng thời gian em qualại cùng anh ấy.”
“Những việc này bọn chị đều biết cả rồi.”
“Anh ta không thể đối xử với em như vậy được. Anh tanói là có lỗi với Lâm tiểu thư nào đó. Chúng em đã từng yêu nhau, tại saochuyện hai người chụp ảnh thân mật lại phải xin lỗi cô ta chứ?”
“Bởi vì, bây giờ cô ta mới là bạn gái của La Phong chứkhông phải là em.”
Lâm Tương nghiến răng nói: “Hướng Văn, chị đừng tànnhẫn như vậy được không?”
“Lâm Tương, lát nữa chị sẽ gọi điện cho Vu tổng, vụviệc lần này em chỉ là nạn nhân thôi. Vốn dĩ, cuối năm nay định phát hành albumcủa em, nhưng xem ra với tình hình này, chị thấy có lẽ phải lên kế hoạch tungra thị trường trước. Cuối năm nay có hai đêm nhạc hội mừng năm mới của đàitruyền hình, chị sẽ sắp xếp cho em tham gia, em thấy sao?”
“Vết thương tình cảm có thể được chữa lành bằng côngviệc, mọi người sẽ nỗ lực hết mình động viên để em có thể dũng cảm đứng lênbước tiếp. Trong cuộc thi tuyển chọn sắc đẹp năm trước, em nhận được nhiều tinnhắn bình chọn của khán giả nhất, chị tin là các fan hâm mộ vẫn luôn luôn ở bêncổ vũ em vượt qua nỗi đau này.”
Lâm Tương thở dài: “Chị đúng là có bản lĩnh.”
Mạc Hướng Vãn vỗ vỗ lên tay Lâm Tương: “Đáng lẽ, emnên thoát khỏi bóng đen của cuộc tình năm xưa từ lâu rồi mới phải. Em thấy cóđúng không?”
Cô thường thích dùng các cụm từ kiểu như “có đúngkhông?” hoặc “phải không nào?” khi nói chuyện với các nghệ sỹ và nhân viên dướiquyền, nghe vừa thân thiết, tình cảm lại vừa nhẹ nhàng, nhã nhặn.
Lâm Tương đã bình tĩnh hơn đôi chút: “Bao giờ thì chịgọi điện cho Vu tổng?”
“Vu tổng đến núi Alpes trượt tuyết suốt nửa tháng nay,chị nghĩ đã đến lúc anh ấy phải quay về rồi.”
“Vậy tùy chị.”
Mạc Hướng Vãn đứng dậy, an ủi: “Em cố nghỉ ngơi chokhỏe lại, sao phải giày vò bản thân đến ba lần liền, thật sự không cần thiếtphải như thế.”
Lâm Tương rơm rớm nước mắt, giọng nói có chút đau đớn,uất ức: “Chuyện này không thể trách em được.”
T¬T
Khi rời bệnh viện, Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi mệt.Nhìn đồng hồ, lúc này đã ba giờ sáng, nếu như quay về nhà thì còn có thể ngủđược khoảng hai tiếng nữa, sau đó đi mua bánh bao nhân thịt cho Mạc Phi. Nghĩvậy, cô liền đi thật nhanh.
Nhưng cô vẫn cứ chậm một bước, vừa mới ra khỏi cổngbệnh viện đã bị ba phóng viên vây quanh để hỏi tin.
“Tình hình của Lâm Tương lúc này sao rồi?”
“Lâm Tương và La Phong vì sao lại chia tay nhau? Tạisao đến tận lúc này trong di động của La Phong vẫn còn giữ ảnh của Lâm Tương?”
“Tương Tương có còn yêu La Phong nữa không? Cô ấy tựsát vì cảm thấy xấu hổ hay vì La Phong phát ngôn rõ rằng cảm thấy có lỗi vớibạn gái hiện tại?”
…
Việc Lâm Tương tự sát khiến cho đám phóng viên báo đàicó dịp chĩa thẳng ống kính máy quay vào Mạc Hướng Vãn. Đối với cô, chuyện nàychẳng phải có gì hay ho cả.
Cô điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, cố gắng tỏra khó tính và lạnh lùng, ánh mắt đầy kiên nghị quay sang trả lời với cô phóngviên vừa đặt ra hai giả thuyết kia: “Các cô có số di động của La Phong không?Tôi cũng đang muốn gọi điện cho anh ta hỏi xem rốt cuộc giữa anh ta với TươngTương đã có chuyện gì?”
Cô đưa ra một câu nói lấp lửng, thái độ thì không đượchòa nhã lắm, ngay đến bản thân cô cũng cảm nhận được sự lãnh đạm cứng rắn trongđó. Nhưng điều này chẳng thể nào trách cô được, những lúc lâm vào tình cảnh khókhăn, khốn cùng như thế này, cô thật sự chẳng muốn người khác thừa nước đục thảcâu chút nào cả. Tất cả những con người sinh tồn nhờ làng giải trí thường xuyênphải làm những chuyện thêm dầu vào lửa, vui mừng trước nỗi đau của người kháckiểu như thế này, thật khiến người khác chẳng biết phải làm sao nữa.
Vị phóng viên đứng trước mặt cô lúc này đích thực làcao thủ, hai người đã biết nhau vài năm nay rồi. Mạc Hướng Vãn vẫn nhớ cô nàylà Kim Thanh, cũng là nhân vật hàng đầu trong giới phóng viên giải trí, vô cùngkhó chơi.
Quả nhiên, Kim Thanh không chịu buông tha, trợn mắtlên rồi đuổi theo hỏi tiếp: “Mạc tiểu thư, cô là Giám đốc quản lý nghệ sỹ củaTập đoàn Kỳ Lệ, chẳng lẽ trong tay cô không có thông tin gì sao?”
Mạc Hướng Vãn nhếch miệng cười: “Công ty chúng tôikhông giống như các công ty quản lý Hàn Quốc, bắt nghệ sỹ phải báo cáo chuyệntình cảm riêng tư của mình. Cũng giống như ông chủ của các vị sẽ chẳng bao giờhỏi tối qua các vị đã dùng bữa với những người đàn ông may mắn ở nhà hàng nào,có phải vậy không?”
Đây là đáp án của Mạc Hướng Vãn ở thời điểm hiện tại.Nếu như là bốn năm trước, e rằng câu trả lời của cô sẽ là: “Dựa vào cái gì màcác người cho rằng trong tay tôi có thông tin? Lẽ nào tôi sống qua ngày bằngcách theo đuôi các nghệ sỹ sao?”
Bốn năm qua, cả tính tình lẫn cách cư xử của cô đềuđiềm đạm hơn nhiều, cô đã đủ thông minh để hiểu rằng, không thể đắc tội trựcdiện với những người đang nói chuyện được.
Lời vừa buông, cô liền đưa tay vẫy một chiếc taxi rồi“ấn” Trâu Nam ngốc nghếch, thẫn thờ nãy giờ theo mình ngồi vào trong, sau đóhai người cùng lên xe trở về nhà.
T¬T
Sau khi đưa Trâu Nam về tận cửa, cô mới yên tâm về nhàmình. Trước tiên, Hướng Vãn vào phòng của con trai, khẽ khàng bật đèn lên, nhìnđứa trẻ đang nằm trên giường.
Mạc Phi ngủ không được ngon giấc, quay bên này, lậtbên kia, khi phát hiện mẹ đã về liền mỉm cười tươi rói rồi reo lên: “A, mẹ đãvề!”
Giọng nói ngô nghê của con trẻ hoàn toàn làm ngắtquãng luồng suy nghĩ của Mạc Hướng Vãn, khiến cô nhanh chóng lấy lại sinh lực.Cô kiểm tra chiếc chân bó bột của con, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận,đáng lẽ cô không nên đồng ý cho Mạc Phi tham gia đội bóng đá. Bởi vì, vừa mớitập buổi đầu tiên, Mạc Phi đã bị trẹo chân rồi.
Mạc Phi nũng nịu trong lòng mẹ, nheo nheo đôi mắt,giống hệt như chú mèo con cuộn tròn trong vòng tay ấm áp, âu yếm của mẹ. MạcPhi nói: “Mẹ ơi, sáng mai mẹ còn phải đưa con đến trường nữa, vậy nên mẹ conmình ngủ thôi.”
Mạc Hướng Vãn vỗ nhẹ lên trán của con: “Tiểu quỷ, đúnglà nhiều trò, nhiều chuyện.”
Mạc Phi mỉm cười ngây ngô, mở to đôi mắt, hai đồng tửsáng long lanh. Ở đứa trẻ này có sự tinh ranh hiếm thấy so với các bạn cùngtrang lứa, luôn biết cách tỏ ra dễ thương, nũng nịu khiến cho cô chẳng thể nàotừ chối nổi yêu cầu của con.
Mạc Phi cứ lật người qua, lật người lại, ôm chặt eo cônũng nịu đòi mẹ ngủ cùng. Mạc Hướng Vãn không biết làm gì khác, đành ôm chặtlấy con vào lòng rồi vỗ nhẹ lên lưng.
Bác sỹ bảo trẻ con không ngủ ngon giấc thường ảnhhưởng đến thời gian làm lành vết thương, vì vậy Mạc Hướng Vãn cố gắng dỗ dànhcho con ngủ, nhưng cậu bé vẫn không chịu nhắm mắt. Lập tức, cô không nịnh connữa mà nói một cách nghiêm nghị: “Có khi mẹ phải nói với giáo viên chủ nhiệmlớp rằng con không thích hợp tham gia đội tuyển bóng đá của trường thôi.”
Mạc Hướng Vãn không vội tắt đèn mà ngây người đứng bêngiường ngắm khuôn mặt khôi ngô, xinh trai của con mình.
Được di truyền từ cô, Mạc Phi chẳng những có đôi mắtto tròn, hoạt bát mà còn có cả hàng lông mi vừa dài vừa dày như con gái vậy.Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng may mắn khi các nét trên khuôn mặt đứa trẻ đaphần đều giống cô.
Nhưng tính tình đứa trẻ này lại rất cứng đầu, hiếuđộng, thích đấu đá, học đòi làm người lớn, tác phong chẳng khác nào một thiếuniên trưởng thành, càng lớn cô càng khó quản lý.
T¬T
Mạc Hướng Vãn không phải chưa từng nuôi dạy con. Côtừng nói với Mạc Phi khi mới vào lớp một rằng: “Thứ nhất không được cãi nhau,gây sự với các bạn cùng lớp, phải biết khiêm nhường. Thứ hai, không được cùngbạn chơi mấy trò nguy hiểm, bởi vì nếu con bị thương, mẹ sẽ phải xin nghỉ ở nhàđể đưa con đi khám bệnh. Như vậy, mẹ sẽ bị trừ lương, đến Tết không có tiền muaô tô mô hình cho con đâu.”
Mạc Phi liền cau đôi mày bé xinh rồi nói với mẹ: “Conkhông cãi nhau với các bạn nhưng nếu các bạn cố tình gây sự với con thì sao?Sau khi tan học, nếu các bạn rủ chơi trò chơi thì chẳng lẽ con lại không đicùng?”
Câu hỏi này khiến cô đau đầu, cô nghĩ bản thân mìnhvẫn còn quá trẻ, vậy nên đành phải nghiêm mặt nói: “Nếu các bạn cố tình gây sựthì con đi tìm cô giáo. Lúc các bạn rủ con đi chơi phải hỏi ý kiến của mẹ trướcrồi mới được đi cùng với các bạn.”
“Nếu như lúc đó mẹ đang đi làm thì con cũng có thể hỏiđược sao?”
“Con đã biết số điện thoại công ty của mẹ rồi thì cóthể gọi đến hỏi.”
“Nếu như mẹ đang họp thì sao ạ?”
“Con có thể gọi vào di động cho mẹ.”
Mạc Phi nắm ngay được chỗ sơ hở trong câu nói của mẹ:“Mẹ à, từ trước đến giờ, mẹ chẳng bao giờ nghe điện thoại trong lúc họp cả.”
Trước mặt con trai, từ trước đến nay cô giống mộtngười chị hơn là người mẹ. Mạc Phi chẳng hề sợ cô chút nào, hơn nữa lại cònbiết cách nói lý lẽ với cô.
Giống hệt khi nãy, may mà đứa trẻ này còn biết nhìnsắc mặt của người lớn, ngoan ngoãn nhắm mắt vào ngủ. Mạc Hướng Vãn kéo chăn lênđắp cho con trai, liếc qua chiếc chân đang bó bột, khi cảm thấy mọi thứ đều ổnthỏa thì mới yên lòng, rón rén nhấc chân quay về phòng khách.
Lúc này ở nước ngoài, chắc sếp đang dùng cơm tối. Côliếc qua đồng hồ rồi gọi điện thoại đường dài quốc tế cho Vu tổng.
Lúc nhận điện thoại của cô, quả nhiên Vu Chính đangdùng bữa tối. Không biết có phải vì thức ăn hôm nay hợp khẩu vị hay không màkhi nói chuyện điện thoại cùng cô tâm trạng của anh rất vui vẻ. Sau khi ngheMạc Hướng Vãn báo cáo tình hình, anh liền nói: “Vậy thì cứ làm theo kế hoạchcủa em đi, vài ngày nữa hãy mở cuộc họp báo cho cô ấy.”
“Dạ vâng, còn phía bên công ty đĩa hát thì cần phải cóJudy lo liệu.”
“Mary[1], em cứthế mà làm nhé!”
[1]Tên tiếng Anh của Mạc Hướng Vãn.
Nghe xong, Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hiểu ý anh. Từtrước đến nay, Vu Chính không bao giờ quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt củacác nghệ sỹ dưới trướng, tất cả đều giao cho cấp dưới đắc lực tự sắp xếp, xửlý. Vị Tổng giám đốc này đã chinh chiến nhiều năm trong làng giải trí, ít khicó dịp đi nghỉ dài ngày, năm nay khó khăn lắm mới dồn được mấy ngày rảnh rỗi đểnghỉ ngơi, thư giãn, vậy nên hoàn toàn có thể thông cảm với thái độ không muốntham gia vào bất cứ công việc gì của anh lúc này.
“Em sẽ nói chuyện với Judy.”
“Anh biết là em có thể xử lý tốt vụ này, anh sẽ ở lạiđây thêm hai tuần nữa, hãy vỗ về, an ủi Tương Tương nhé!”
Mạc Hướng Vãn không biết nói gì nữa, đành kết thúccuộc gọi: “Have a good time!”
T¬T
Ngày hôm sau, tất cả mọi chuyện đều trở nên vô cùnghỗn loạn.
Buổi sáng, Mạc Phi thức dậy rất nhõng nhẽo, luôn miệngkêu “đau chân”, quyết không chịu ra khỏi giường. Trẻ con, nói cho cùng vẫnthường bướng bỉnh. Mạc Hướng Vãn đã gọi mấy lần nhưng cu cậu vẫn chẳng chịuthức dậy, cô không khỏi tức giận, ngồi bên cạnh cậu bé rồi nghiêm nghị nói:“Mạc Phi, con đừng nghĩ bị ngã đau chân nên đi muộn học là chuyện có thể chấpnhận được, con sẽ hại mẹ đi làm muộn theo con đấy, có biết không?”
Mạc Phi liền thò đầu ra khỏi chăn, cảm giác mình đãnhõng nhẽo quá đáng, liền nhanh chóng mặc quần áo, miệng vẫn không ngừng nói:“Cô giáo bảo rằng, con trai khó thức dậy là chuyện có thể chấp nhận được, chonên mẹ cần phải thông cảm cho con. Mẹ đến muộn vì phải chăm sóc con nhỏ cũnghoàn toàn đáng được thông cảm. Mẹ à, sếp của mẹ sẽ thông cảm cho mẹ thôi, mẹđừng lo!”. Nói xong, thằng bé nhe răng làm mặt xấu.
Trước vẻ mặt này, Mạc Hướng Vãn không thể không bậtcười. Mạc Phi có khiếu hài hước bẩm sinh, lại còn có thể tạo ra một số biểu cảmvà hành động tinh nghịch, đáng yêu vô cùng mà những đứa trẻ cùng trang lứa kháckhông làm được, cho nên các thầy cô giáo đều yêu quý thằng bé.
Điểm này không phải do cô di truyền lại.
Cô không phải là người có khiếu hài hước bẩm sinh.
Ngay từ khi còn nhỏ, mỗi lần ra ngoài ăn uống, tiếpđãi khách hàng, bố thường đưa cô theo. Lúc nào cô cũng chỉ biết tỏ ra ngoanngoãn, lễ phép chào hỏi người lớn chứ tuyệt nhiên không biết nói thêm gì, lạicàng chẳng thể làm ra những điệu bộ đáng yêu dễ thương nào cả. Hoàn toàn khônggiống với tiểu Mạc Phi.
Vừa mới bước vào cổng trường, cậu bé đã biết tâng bốc,khen ngợi giáo viên chủ nhiệm để ém nhẹm việc đi học muộn: “Cô giáo Cát, hômnay trông cô xinh quá! Cô lấp lánh, y như ánh trăng tối hôm qua vậy.”
Cô giáo Cát vừa mới tốt nghiệp đại học, gần đây lạiđang hẹn hò, vừa nghe thấy lời tâng bốc của cậu học trò nhỏ liền cảm thấy vôcùng vui vẻ. Cô quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Trường quyết định cử Mạc Philàm đại diện tham gia cuộc thi hùng biện của thiếu nhi trong tiểu khu đấy ạ.”
Mạc Phi liền nhìn mẹ chớp chớp mắt, ý như muốn nói: Mẹthấy chưa? Cô giáo không hề bảo con là đi học muộn rồi nhé!
Mạc Hướng Vãn cảm thấy vừa bực bội lại vừa buồn cườivì cậu con láu cá, nhưng quyết không thỏa hiệp, vỗ vỗ lên đầu thằng bé: “Lênlớp học hành cho tử tế vào đấy!”
Cô giáo Cát cho học sinh khác đỡ Mạc Phi vào học.Thằng bé quay đầu lại cười tít mắt, một tay vẫy vẫy chào mẹ, một tay khoác lênvai bạn vào lớp.
Cô giáo Cát đứng ngoài cổng trường hàn huyên với MạcHướng Vãn vài câu rồi tiện miệng: “Gần đây, chị có bận lắm không? Cuộc họp phụhuynh lần trước không thấy chị tham dự.”
Mạc Hướng Vãn liền cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ: “Gần đây, côngty tôi cũng khá bận rộn. Rất xin lỗi cô giáo!”
Cô giáo Cát tỏ ra thông cảm nói: “Thành tích học tậpcủa Mạc Phi rất tốt, ở lớp rất ngoan, rất nghe lời thầy cô, chị có thể an tâmmà làm việc.”
Mạc Hướng Vãn mở túi xách lấy ra một chiếc phong bìrồi đưa cho cô giáo Cát: “Tháng sau, công ty chúng tôi sẽ tổ chức một show canhạc dành cho những nghệ sỹ mới ra mắt, không biết cô có thời gian rảnh đếnchung vui không?”
Cô giáo Cát cầm lấy đôi vé, vô cùng vui vẻ nhận lời:“Mẹ Mạc Phi, cảm ơn chị nhiều nhé!”
Mạc Hướng Vãn chỉ mỉm cười không nói gì thêm.
Vào hôm Mạc Phi bị ngã, chính cô giáo Cát đã đưa thằngbé đến bệnh viện và ở lại bên cạnh nó cho tới tận bảy giờ tối. Mạc Hướng Vãn vôcùng cảm động, đương nhiên cũng phải cảm ơn theo cách mà cô giáo Cát thíchnhất.
Phương thức này đừng nói là trẻ con không hiểu. Nămngoái, Mạc Phi vừa mới học lớp một mà đã nghiêm nghị bàn bạc với mẹ rằng: “Mẹơi, sắp đến lễ Giáng sinh, bố của bạn Vu Lôi đã tặng hoa và chúc mừng cho côgiáo rồi đấy, mẹ xem mình có nên mua một tấm thiệp phát nhạc tặng cô không?”
Thấy vậy, Mạc Hướng Vãn liền mua một tấm thiệp mừnggiáng sinh kèm theo đôi vé đi dự show ca nhạc mừng năm mới tặng cho cô giáoCát. Từ đó, cô giáo Cát luôn quan tâm chăm sóc đến Mạc Phi. Hơn nữa cô cũnghoàn toàn thông cảm với việc Mạc Hướng Vãn quá bận rộn, ít khi để tâm đến việchọc hành của Mạc Phi ở trường.
Sau này, khi biết được Mạc Hướng Vãn là bà mẹ đơnthân, cô giáo liền chia sẻ: “Chị một thân một mình nuôi con đúng là vô cùng vấtvả”. Có lẽ vì thông cảm hoặc do yếu tố nào đó nữa, nên cô giáo cũng quan tâmđến Mạc Phi hơn.
Chẳng mấy ai nghi hoặc trước việc cô mới từng này tuổimà đã có đứa con lớn như vậy cả.
Sau khi được thăng chức làm Giám đốc quản lý nghệ sỹ,Mạc Hướng Vãn luôn ăn mặc nghiêm chỉnh, màu son quanh năm suốt tháng chỉ duynhất một màu nâu giản dị, cộng thêm cặp kính cận già dặn, lúc nói chuyện baogiờ vẻ mặt cũng nghiêm nghị, tốc độ nói vừa phải, khoan thai.
Thực tế, năm nay cô mới hai mươi bảy tuổi.
Một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi có một cậu con traitám tuổi. Đây thật sự là chuyện hiếm thấy ở một thành phố tân tiến, mở cửa nhưnơi đây.
Biết giải thích câu chuyện có vẻ lạ lùng này bắt đầutừ đâu chứ? Ba năm trước, đối với Mạc Hướng Vãn thì đây là một chuyện vô cùngđau đầu, nhức óc. Sau đó, tuổi đời lớn dần, cách ăn mặc, trang điểm già dặnhơn, mọi người không còn ai hỏi han gì nữa. Lúc đó, cô mới có thể an tâm thởphào nhẹ nhõm.
T¬T
Tối qua, quá nửa đêm rồi mà cô vẫn chưa được ngủ nêntrạng thái tinh thần không được tốt lắm. Cô giáo Cát hàn huyên tâm sự vài câu,cô cũng chỉ biết mỉm cười cho qua chuyện.
Cô giáo Cát nhìn thấy quầng thâm trên mắt của cô liềnhỏi thăm đầy vẻ quan tâm: “Mẹ bé Mạc Phi, mấy người bạn của tôi đi Hồng Kông vềcó mang theo mấy hộp kem xóa quầng thâm mắt của Estée Lauder đấy, chị có cầnkhông ạ?”
Đương nhiên, câu nói này là lời quan tâm tận tình, chỉcó điều là không đúng chỗ mà thôi. Mạc Hướng Vãn bất giác đưa tay lên sờ vàođôi mắt của mình. Nhãn hiệu Estée Lauderchuyênsử dụng cho những phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi, trong lòng cô cảm thấy xót xa,đành phải gượng cười trước lòng nhiệt thành của cô giáo: “Ở nhà tôi vẫn còn khánhiều, tạm thời chưa cần dùng đến, cảm ơn cô.”
Cô gióa Cát thích hàn huyên với cô nhiều cũng bởi vìcông việc cô đang làm. Ở trường, Mạc Phi chưa bao giờ nói về chuyện trong giađình, nhưng do mấy món quà Mạc Hướng Vãn tặng nên cô giáo Cát đoán được côngviệc của mẹ cậu bé, từ đó thường hỏi thăm để thỏa mãn trí tò mò muốn biết mộtsố chuyện trong làng giải trí.
Phụ nữ bẩm sinh đã thích hóng chuyện, có điều đối vớiMạc Hướng Vãn, việc tò mò chuyện trong làng giải trí vẫn tốt hơn nhiều so vớiviệc hiếu kỳ về hoàn cảnh gia đình của mình. Chí ít là ở ngôi trường này, khôngcó bất cứ thầy cô hay bạn học nào cho rằng Mạc Phi là đứa trẻ không có bố.
Như vậy cũng hay, Mạc Hướng Vãn tự nhận thấy đã cheđậy hết sức thành công, mặc dù Quản Huyền vẫn hay nói cô đang cố tình tự lừadối mình. Có điều sau đó, Quản Huyền cũng bổ sung thêm: “Cái xã hội này cườinghèo không cười giàu, chỉ cần em đứng cho vững chân, chẳng ai dám nói em đangtự lừa dối mình cả.”
“Đúng thế, trong xã hội bây giờ nhiều gia đình đơnthân là thế, ai có hơi sức đâu mà quan tâm đến mẹ con em chứ?”. Cô mỉm cườiđáp.
Quản Huyền cười nhạt rồi thẳng thắn: “Có điều, làm mẹđơn thân khi mới mười tám tuổi thì quá sớm.”
Mạc Hướng Vãn chẳng mấy để tâm: “Dù gì em cũng khôngphải minh tinh, không phải hứng chịu búa rìu dư luận, nếu không chỉ cần có tíxíu chuyện đã bị đem ra bàn tán, đánh giá rồi.”
Quản Huyền nhẹ nhàng than thở: “Vậy thì tại sao em lạiphải ăn vận trang điểm cho mình già nua đến thế? Trông cứ như chuẩn bị đón mùaxuân thứ hai[2] đến nơirồi ấy.”
[2]Hồi xuân.
“Mùa xuân của em đã đến rồi sao?”
“Vậy thì Mạc Phi từ đâu ra chứ?”
“Lúc đó, đầu óc hồ đồ cho nên em mới quyết định sinhMạc Phi. May mà mang thai con trai cũng nhẹ nhàng, bụng to ra cũng chỉ làchuyện béo gầy của phụ nữ mà thôi”. Mạc Hướng Vãn còn bổ sung thêm: “Nếu nhưlúc đó là con gái, có lẽ em đã không sinh rồi.”
Quản Huyền vỗ vỗ vào đầu cô rồi nói: “Trời ơi! Em đúnglà hết thuốc chữa!”
T¬T
Quản Huyền mở một quán bar ở khu vực phía Tây thànhphố lấy tên là More Beautiful, nhữngngười trong giới giải trí thường tới đây tụ tập.
Khi đó, thai phụ mười tám tuổi Mạc Hướng Vãn không cótiền nên đành trốn về quê sinh con. Lúc cái bụng còn chưa to lên rõ rệt, cô đãtừng làm thêm ở More Beautiful. Taynghề pha chế rượu của cô rất thuần thục, kỹ thuật khéo léo, nói chuyện vớikhách hàng lại có duyên.
Có lần, một vị khách đã say mềm, nằm rạp trên quầybar, tay cầm viên thuốc nhỏ màu trắng bỏ vào trong ly rượu Martini, Mạc HướngVãn ngay lập tức cầm ly đó đổ đi. Quản Huyền nói sẽ trừ vào tiền boa buổi tốihôm đó của Mạc Hướng Vãn, cô lập tức phản đối: “Không được, em còn phải sinhcon nữa.”
Câu nói vô cùng thẳng thắn.
Lúc này, Quản Huyền mới nhận thấy phần bụng của MạcHướng Vãn hơi nhô ra, sắp sửa không giấu được nữa, liền kinh ngạc thốt lên:“Nhóc con vắt mũi còn chưa sạch, ai cho phép đùa cợt ở đây hả?”
Mạc Hướng Vãn lặng im buộc lại tóc. Tóc cô xoăn tựnhiên, lúc đó đã dài đến phần eo, đuôi tóc màu nâu vàng, thời điểm đó màu tócnày chói mắt và sặc sỡ biết mấy.
Quản Huyền đưa ánh mắt đầy tin tưởng sang nhìn cô:“Chị sẽ giới thiệu cho em một bác sỹ giỏi, cũng ở gần đây thôi, chỗ làm bí mật,kín đáo, tay nghề rất khá, không đau đớn chút nào đâu.”
“Những nơi cần đến em đều đã qua rồi, em không muốnlàm việc đó.” Mạc Hướng Vãn nói đầy kiên quyết.
Quản Huyền liền đưa tay đặt lên trán cô, vẻ mặt lộ rõsự ngạc nhiện: “Em không bị sốt đấy chứ, tiểu cô nương, nghĩ kỹ chưa thế?”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười nhìn Quản Huyền, đôi lông màycủa cô đen rậm, giống y lông mày của nữ diễn viên Vương Tổ Hiền[3]. Cặpmắt sáng ngời, thông minh, hàng lông mi vừa dài vừa cong vút. Thường ngày, MạcHướng Vãn không bao giờ trang điểm và chắc cũng vì mới mang thai mấy tháng đầunên da mặt hơi khô, khuôn mặt hơi phù nề, vì thế mà ngay lúc đầu Quản Huyềnkhông hề nhận ra khuôn mặt của Mạc Hướng Vãn lại cân đối, xinh đẹp và kiều diễmđến thế.
[3]Nữ diễn viên xinh đẹp nổi tiếng Hồng Kông một thời.
Mạc Hướng Vãn nói: “Em chỉ còn thiếu một nghìn đồngnữa thôi, chỉ cần tiết kiệm được một nghìn đồng nữa là em có thể đi Nam Vị hoặcPhụng Hiền rồi.”
Quản Huyền nhìn bộ dạng kiên cường của cô, đôi mắtngày càng trừng to, đôi lông mày rậm nhếch lên, hai tay đưa lên đặt trước bụngnhư thể gà mẹ đang bảo vệ gà con vậy.
Quản Huyền quyết định phải lo chuyện bao đồng này.
Mạc Hướng Vãn liền nói đùa: “Quản Huyền, vốn dĩ banđầu em tưởng chị là nghệ sỹ, ai ngờ lại là nhà từ thiện cơ đấy.”
“Đúng vậy, chị không phải tên là Quản Huyền mà phảigọi là “Quản việc bao đồng” mới đúng.”
Tiểu Mạc Phi được sinh ra ở bệnh viện. Có cảm giác nhưcác mối quan hệ của Quản Huyền khá rộng, không ngờ cô ấy có thể lo được cả vấnđề hộ khẩu cho thằng bé.
Sau này, Mạc Hướng Vãn thắc mắc: “Quản Huyền, tại saochị lại giúp đỡ em?”
Quản Huyền trả lời một câu vô cùng trầm ấm mà cũng rấtvăn vẻ như sau: “Nhìn thấy em của ngày hôm nay thật chẳng khác nào chị của ngàyhôm qua.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]