Lúc này, Mạc Bắc không kiềm chế nổi đã đánh mất điphong độ quân tử từ trước đến nay của mình, nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn chẳng hề vìvậy mà cảm thấy áy náy. Cô đang suy nghĩ, phân tích, đưa ra quyết định và nénmọi nỗi đau đang trào dâng trong lòng.
Cô chậm rãi nói với anh: “Không hề, Mạc tiên sinh, làdo anh đã suy nghĩ nhiều quá đấy thôi. Chúng ta còn chưa thân thiết, cho nênkhách khí cũng là chuyện đương nhiên mà, mong anh thông cảm nhé. Anh rông lượngnhư vậy, tôi thấy vô cùng cảm kích”. Cô nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mạc Phi.“Con đã xin lỗi chú chưa?”
Mạc Phi lẽo đẽo đi theo Mạc Bắc đến bệnh viện, nói rấtnhiều chuyện linh tinh nhưng chưa hề có lời xin lỗi nào tử tế. Lúc này nghethấy mẹ nhắc nhở, cậu bé mới sực nhớ ra, liền cúi người xuống nói với Mạc Bắc:“Chú bốn mắt, cháu xin lỗi chú.”
Mạc Bắc còn có thể nói được gì, thái độ của cô vẫnbình thản như thường, anh chẳng nắm được bất kỳ sơ hở nào. Cô là Mạc HướngVăãn, không phải Thảo Thảo. Thảo Thảo ngang ngạnh mà quật cường, lúc nào nóichuyện với anh cũng âm thầm đối chọi. Đúng vậy, năm xưa hai người thân thể thìhoà hợp mà tư tưởng lại đối chọi, vậy nên cả hai đều chẳng có chút hồi ức tốtđẹp gì về nhau hết.
Còn Mạc Hướng Vãn thì sao? Cô cũng đối chọi nhưng mềmmỏng, khéo léo hơn nhiều. Lùi một bước lại tiến thêm ba bước, không cho anh cóchút khoảng trống để truy hỏi.
Ai nói đây không phải là một đối thủ tầm cỡ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-em-that-qua-xinh/3214969/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.