Người đàn ông và người phụ nữ ởsát cạnh nhà nhau này vẫn tiếp tục giữthái độ bình thản như không có chuyệngì xảy ra. Họ đã không gặp mặt nhau một khoảng thời gian khá dài.
Chỉ có điều,Mạc Bắc vẫn mua đồ ăn sáng không sót mộtngày nào.
Trước đó, Mạc Hướng Vãn chẳng qua giận quá màbuột miệng nói vậy, khôngngờ chỉ một câu nói này, ngày nàoanh cũng mua đồ ăn sáng đến chocô. Đầu tiên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy kinh ngạc,tiếp đó dầnphiền não, sau cùng đã chuẩn bị sẵn tiền rồi tìm cơ hội trả choanh.
Thói quen ngủ nghỉ, giờ giấc thức dậy củaMạc Phi không biết bắt đầu thay đổi từ lúcnào. Bây giờ ngày nào cậu bé cũng dậy sớm hơn cô,cầm đồ ăn sáng Mạc Bắc đưa vào, rồi vào phòng kéo cô dậy.
Mạc Bắcthông minh ở chỗ không hề vào nhà làm phiền đến cô, cũng chẳng chạm mặt cô, MạcPhi đưa tiền anh cũng quyết không nhận. Anh đoán chắc rằng bây giờ nếu nhưkhông có chuyện gì cấp thiết, cô tuyệt đối sẽ không chịu gặp mặt anh.
Chỉ khổthân Mạc Phi, ngày nào cũng cầm mấy tờ bạc màu đỏ[1], nóivới Mạc Bắc bằng giọng đáng thương: “Chúbốn mắt, chú thật đáng ghét, chú không cầm tiền của mẹ cháu khiến cháu khônghoàn thành được việc mà mẹ giao cho.”
[1] Tờ 100 tệ củaTrung Hoa.
Anh hỏi Mạc Phi:“Thế mẹ có trách cháu không?”
Mạc Phi lắc lắc đầu,trong lòng thầm nghĩ, mẹ thật sự chẳng tráchgì mình cả, có điềukhông chịu lấy lại tiền mà thôi. Cậu bé luôn muốnhoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ mà mẹgiao phó, cho nên việc nàyhoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-em-that-qua-xinh/3214964/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.