“Được rồi, mọi người nhớ kỹ làm bài tập vào nghỉ đông chứ? Không nhớ xong cũng không sao, tối hôm nay thầy sẽ đăng bài tập vào trong nhóm, để phụ huynh đốc thúc các em làm bài tập nghỉ đông…… Kháng nghị cũng vô dụng! Không có phụ huynh giám sát, kỳ nghỉ đông này tụi em chơi đến điên rồi thì làm sao bây giờ?”
Trên bục giảng, ánh mắt nghiêm khắc giống như súng máy phanh phanh phanh bắn phá học sinh dưới bục.
“Đừng thấy nghỉ đông chỉ có mười ngày, ở giữa còn cách một cái Tết Âm Lịch, nhưng nắm chặt mười ngày này mà làm nhiều bài, các em vẫn có khả năng tiến thêm một bước nữa! Đừng nhớ thương du lịch, vương giả vinh diệu gì đó, theo đuổi ngôi sao này đó, vẫn là câu nói kia, vượt qua mỗi ngày ở lớp học lại, các em đều không thể lãng phí!”
“Học lại giống như là cơ hội lần thứ hai trong cuộc đời, các em phải biết rằng, trên đời này có vô số người, ngay cả cơ hội lựa chọn lần thứ hai đều không có.”
“Đem oán giận của các em thu lại một chút, hiện tại không phải thời điểm lơi lỏng! Mười ngày sau, thầy ở chỗ này chờ các em trở về.”
“Như vậy hiện tại ——” thầy chủ nhiệm chống tay trên bàn, từ trên bục giảng nhìn xuống dưới. Những khuôn mặt non nớt kia không thể kìm nén sự bồn chồn, rõ ràng là cơ thể họ vẫn ở trong lớp nhưng linh hồn của họ đã bay ra khỏi lớp. Ông hít sâu một hơi, thốt ra hai chữ mà mọi người chờ đợi: “—— tan học!”
“Tạm biệt thầy!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-anh-qua-dang-yeu/1793127/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.