Hậu quả của sau kỳ thi giữa kì vẫn luôn chưa hạ màn. 
Giáo viên Ngữ Văn đem Dương Tâm Dược gọi vào trong văn phòng, vẻ mặt ôn hoà cùng cô thương lượng, ông định đem bài văn đạt điểm tuyệt đối của cô chép xuống, dán ở phía sau lớp học để mọi người cùng nhau thưởng thức. 
Sau lớp học có cái gì? 
Có quầy giữ đồ, có tấm bảng đen đề “giành giật từng giây nghênh đón kỳ thi đại học”, còn có…… Chung Khả ngồi ở hàng cuối cùng. 
Dương Tâm Dược quẫn bách hét lên: “Không không không, đừng đừng đừng, em cảm thấy em viết còn chưa tốt lắm!” 
Giáo viên Ngữ Văn không vui: “Tại sao lại không tốt? Đây chính là vài thầy cô cùng chấm cho ra điểm tuyệt đối, em là cảm thấy ánh mắt chúng tôi có vấn đề sao?” 
Thấy Dương Tâm Dược nói không nên lời, thầy chủ nhiệm đúng lúc nói chen vào, hóa giải xấu hổ: “Thầy cũng đừng nóng vội, thầy là giáo viên đặc cấp thành phố, có thể từ trong tay thầy bắt được điểm tuyệt đối chính là khẳng định lớn nhất của con bé lớp trưởng. Em nghĩ ý Dương Tâm Dược là, con bé không muốn dừng chân một lần với điểm tuyệt đối, mà là hy vọng có thể càng viết càng tốt, về sau viết càng ngày càng lợi hại hơn.” 
Tuổi của giáo viên ngữ văn cũng lớn nhưng lại trông như một đứa trẻ. Bị thầy chủ nhiệm dỗ dành khuyên nhủ, cuối cùng cũng chịu buông tha cho Dương Tâm Dược. 
Nhưng trước khi cô ra khỏi văn phòng, ông đầy cõi lòng hy vọng mà nhìn cô, nói: “Em cần phải cố gắng lên, lần thi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-anh-qua-dang-yeu/1793107/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.