Cố Thái Hồng hệt như đang chạy rất lâu rất lâu trong đường hầm vô tận, cô dốc sức tìm điểm cuối, thế nhưng lại không tìm được…
Cho nên, khi cô mở mắt ra, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Dưới nắng mai, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là gương mặt quen thuộc đẹp đến ngạt thở kia.
Chỉ là, nhìn anh tiều tụy quá.
– Vũ Mục- Môi cô mấp máy gọi tên anh, lên tiếng mới phát hiện giọng mình khàn đến không nghe nổi.
Thích Vũ Mục mỉm cười với cô, ngón tay anh khẽ vuốt ve mặt cô, trầm thấp nói:
– Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.
– Em ngủ lâu lắm sao?- Cố Thái Hồng phát hiện đầu óc mình mụ mị, trong đầu mờ mịt hỗn loạn.
Cô đang cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Sau đó nghĩ đến biển, cô như ngừng thở.
– Em nhớ rồi?- Thích Vũ Mục một mực quan sát cô, nắm chặt tay cô.
– Vũ Mục, em…- Có một thoáng, cô không dám đối mặt với anh.
– Không được có lần sau, nếu không anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho em- Giọng Thích Vũ Mục trầm nhẹ, nặng nề va đập vào màng tai, khiến cô không dám đối diện với ánh mắt anh.
– Anh đã cứu em?- Cô hỏi.
Thích Vũ Mục hôn lên trán cô:
– Anh cho em xem một thứ.
Cố Thái Hồng mù mờ nhìn anh, anh đặt một mảnh giấy xuống trước mặt cô.
Nét chữ ấy rất quen thuộc, cô nhận ra là của chính mình, trên đó có viết: Hướng nam bãi biển, một góc hoang vắng không người, đồ vô dụng, nguy hiểm!
Hơi thở Cố Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-ai-sao-qua-yeu-thuong/973680/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.