Chương trước
Chương sau
Tiết Thanh Châu hơi bất đắc dĩ: “Tiểu Trà, em muốn quay mà lại không nhìn vào ống kính à?”
Ôn Trà trêu anh: “Có mà, nhưng em cứ muốn trêu anh đấy.”
Sau một thời gian lựa chọn tài liệu, Ôn Trà quyết định vẫn dùng hình thức chụp nhân vật để hoàn thành bài tập thầy Lưu giao. Gần đây Tiết My cảm thấy mình hơi tiều tụy nên không muốn quay, Ôn Vinh lại càng không được, vì thế Ôn Trà đổi mục tiêu thành Tiết Thanh Châu.
Tiết Thanh Châu do dự, sinh hoạt của anh ngoại trừ điều hương thì cũng chỉ có điều hương, chẳng có gì hay mà quay.
Ôn Trà lại quyết định rất dứt khoát, vừa có thể quay anh họ đẹp trai lại vừa có thể quay cảnh điều hương, nội dung tác phẩm đã đủ cả rồi, chính là anh, đừng hòng trốn.
Tiết Thanh Châu không thể chống đỡ nổi sự năn nỉ của cậu nên chỉ có thể đồng ý.
Tiết Thanh Châu đẹp trai tốt tính, đứng trước ống kính cực kỳ tự nhiên, Ôn Trà quay rất vui vẻ, là lần quay có hiệu quả cao nhất từ trước đến giờ.
“Quay xong rồi sao? Nghỉ ngơi một lúc đi.” Tiết Thanh Châu đặt cuốn sổ ghi chép xuống, ngồi bên cạnh Ôn Trà.
Thật ra anh không mệt, nhưng anh sợ Ôn Trà sẽ thấy chán với mệt, cho nên nhân cơ hội đề nghị nghỉ ngơi.
“Vâng ạ.” Ôn Trà nhấn nút tạm dừng.
Bọn họ đang ở trong nhà kính trồng hoa, khắp nơi xung quanh dạt dào hương hoa, tay Ôn Trà lướt qua một bông hồng gần anh nhất.
“Cẩn thận gai đâm vào tay.” Tiết Thanh Châu nói.
“Em đâu có yếu ớt đến vậy đâu.” Ôn Trà buồn cười, rõ ràng là Tiết Thanh Châu đã coi cậu là em họ thật rồi, chỉ là tuổi cậu em này có hơi nhỏ.
“Đề phòng thôi, lúc anh nhìn thấy em trong nhà kính trồng hoa, lúc ấy em rất gầy, dường như sắp bị thổi bay đi luôn vậy.” Tiết Thanh Châu hồi tưởng lại.
Ôn Trà dõng dạc gật đầu: “Vậy nên anh họ quyết định phải cố gắng bảo vệ em.”
Tiết Thanh Châu vò rối mái tóc ngoan mềm của cậu.
Ôn Trà hỏi: “Anh họ đang điều chế hương gì thế?”
Cậu hít mạnh một hơi, cảm thấy mùi khá dễ ngửi, rồi lại hít lần nữa như động vật nhỏ vậy.
Năng lực đánh trống lảng của Tiết Thanh Châu cực kỳ tệ, anh chỉ đáp một câu không đầu không đuôi: “Em vẫn liên lạc với nhà họ Tề à?”
Lúc đầu Ôn Trà sửng sốt, sau đó cười nghiêng ngả, khóe mắt chảy ra một chút nước mắt: “Anh họ, anh không muốn trả lời câu hỏi của em thì sao cũng không che đậy chút đi, anh làm em đau lòng quá đấy.”
Tiết Thanh Châu cũng nghĩ phản ứng của mình có chút buồn cười, nhưng nước hoa là một bí mật, hiện tại anh ta không thể nói cho Ôn Trà biết.
May mắn thay, Ôn Trà không bận tâm lắm, cậu đàng hoàng hỏi anh ta: "Anh đang nói đến người nhà họ Tề nào?"
Bên trong nhà họ Tề, nhà ông hai và nhà bà Tề đều đã ở trong tay bọn họ, lúc trước ông cụ có nói muốn chia rẽ gia tộc, kết quả là nhà chính và nhà ông hai đã làm nên chuyện ngu ngốc. Trong thỏa thuận tài sản, ông cụ để lại tài sản của vợ cũ cho nhà chính và nhà ông hai, sau đó yêu cầu họ chuyển ra ngoài, tương đương với việc chia tách hoàn toàn.
Ông cụ mắng họ là không trung thành, còn họ mắng ông ta là người lập dị.
“Đương nhiên là của Tề Tu Trúc.” Tiết Thanh Châu nói: “Không cần hỏi nhà ông hai, tại sao bọn họ vẫn quấy rầy em?”
Đừng nhìn dáng vẻ hờ hững chẳng quan tâm đến chuyện bên ngoài của Tiết Thanh Châu, thực ra anh ta vẫn rất quan tâm Ôn Trà. Cả người và thần tiên đều phải phẫn nộ về chuyện nhà ông hai, đến nỗi Tiết Thanh Châu nổi giận, quả thật hiếm có nhà nào sống được như nhà ông hai này, không hiểu sao nhà họ vẫn còn mặt mũi tìm Ôn Trà để hồi tưởng chuyện xưa.
“Nhà đó bị em mắng cho cút về rồi.” Ôn Trà đáp: “Tốt rồi, bà Tề ngày nào cũng đưa em đi mua sắm, còn ông Tề thì đưa em và ông nội đi câu cá.”
Về phần trái và phải, cậu cũng như Tiết Thanh Châu, không giỏi che đậy lắm.
“Người đó thì sao?” Tiết Thanh Châu bật cười.
Tiết Thanh Châu và Tề Tu Trúc quen nhau từ nhỏ, tuy không có phải là kiểu tình bạn sâu đậm nhưng vẫn có thể coi là bạn tốt, tuy nhiên sau khi người này có thể trở thành người nhà của mình, chắc chắn sẽ không tránh khỏi kén chọn.
Ôn Trà giả ngu: "Haizz, em không biết."
Nếu là người khác hỏi thì có khi Ôn Trà đã trả lời rồi, chủ yếu là vì Tiết Thanh Châu chưa từng cùng cậu trao đổi vấn đề tình cảm, sao anh ta lại đột nhiên hỏi như vậy?
"Anh họ của em có người thích không?"
Tiết Thanh Châu lắc đầu: "Thích trong tình yêu thì không có, còn trong cuộc sống thì vô cùng nhiều."
“Tốt.” Ôn Trà nói, nhưng trong lòng cậu lại chợt cảm thấy nặng nề.
Không có tổn thương tình cảm, hiện tại cũng không có khúc mắc gì, gia đình hạnh phúc, không nên tự sát như trong nguyên tác.
Tuy sách chưa viết đầy đủ, mới đăng được nửa chừng, Tiết Thanh Châu thật sự đã chết.
Nhưng tình yêu cảm động giữa Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thủy, vốn là nguyên tác ban đầu lại bị cậu làm rối thành một mớ hỗn độn, cốt truyện thay đổi là chuyện bình thường, tất nhiên cuộc đời của Tiết Thanh Châu cũng thay đổi theo.
Ôn Trà cảm thấy nhẹ nhõm, quyết định đặt nó xuống trước rồi quan sát sau.
Bởi vì là người thích nước hoa, trên người Tiết Thanh Châu luôn có một mùi tuy nhẹ nhưng rất thơm, Ôn Trà thở dài: "Anh họ, người anh thơm quá."
"Thích không?" Tiết Thanh Châu hỏi.
Ôn Trà gật đầu.
Tiết Thanh Châu vẫn là bộ dáng thần bí kia: "Đợi đến khi có thành phẩm rồi lại đưa cho em ngửi."
"Hứ." Ôn Trà đứng dậy, "Còn giấu em, chả vui gì, em đi đây, tạm biệt.” Tiết Thanh Châu biết Ôn Trà đang giả bộ, cười tiễn cậu đi: "Thế về nghỉ ngơi cho tốt nha.”
Ôn Trà là người cả thèm chóng chán, nhưng sau khi lao vào chụp ảnh lại có thể ngồi lâu bất động sau ống kính máy ảnh không cần ăn uống gì, rất có nghị lực, làm cho người ta vừa vui vừa đau lòng.
Tiết Thanh Châu giống như cha già nuôi con, trong lòng tràn ngập từ ái với Ôn Trà.
Ban ngày, Ôn Trà sau khi mang máy ảnh đi cũng không mệt đến mức như vậy, lại lười đi ra ngoài, vì thế quyết định sau khi trao đổi tình cảm cùng anh họ xong đương nhiên muốn đến chỗ anh ruột ở lại thêm một chút, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Ôn Trà pha một tách cà phê đến gõ cửa phòng Ôn Vinh.
"Vào đi." Giọng nói của Ôn Vinh truyền đến, vừa vào cửa Ôn Trà liền nhìn thấy văn kiện chất đống trên bàn anh.
Đã bao lâu rồi mà Ôn Vinh vẫn còn đang xử lý một đống nợ nần mà Ôn Hưng Thịnh để lại sau khi ngồi tù, thật xin lỗi bá đạo tổng tài động một tý không có việc gì lại trời lạnh rồi cho Vương thị phá sản, anh anh em em đi yêu đương, Ôn Vinh nhà tôi chính là một nhân viên cần cù chăm chỉ.
"Anh, anh vất vả rồi." Ôn Trà đặt cà phê lên bàn.
Hương thơm của cà phê khiến tư duy máy móc đang tê liệt của Ôn Vinh quay trở lại, khiến anh lặng một phút mới cầm tách cà phê lên.
Ôn Trà nhân cơ hội nhìn màn hình máy tính cùng tài liệu, các loại đường xanh đường đỏ cùng chữ đen nho nhỏ, nhìn là đau đầu.
Thấy Ôn Trà đang xem tài liệu, Ôn Vinh không khỏi muốn hỏi cậu: "Không phải bảo em học đầu tư sao? Học thế nào rồi?"
Ôn Trà trầm mặc, cậu đầu tư vào xe đua và câu lạc bộ đêm, Ôn Vinh mắt nhắm mắt mở với chuyện này, nhưng cũng không thể nói chuyện này ra ngoài, hiển nhiên là cậu rất không ngoan, vì thế nói liều: "Bạc?"
Đều tại nghe Trịnh Minh Trung lải nhải hối tiếc, giá bạc tăng vọt, người mua nó kiếm được khối tiền, mà cậu bởi vì để cẩn thận nên chỉ đầu tư một chút, bỏ lỡ một cơ hội phát tài.
Ôn Vinh chỉ là làm việc mệt mỏi nên muốn trêu chọc em trai mà thôi, cũng không nghĩ tới cậu lại nói cái này: "Chúng ta chỉ cần ổn thôi là được rồi."
"Em cũng cảm thấy như vậy." Ôn Trà gật đầu.
"Em đầu tư đua xe cũng không sao, chú ý an toàn, nhưng câu lạc bộ đêm phải chú ý một chút, trong đó có rất nhiều thứ không rõ ràng, đừng để người khác bắt được.” Ôn Vinh dặn dò.
Ôn Trà vô cùng cảm động, làm sao có thể tìm được một thanh niên tốt như anh trai cậu có ý thức công bằng xã hội cao như vậy đây.
“Anh yên tâm, em khẳng định em không dính tý nào vào cờ bạc khiêu dâm!” Ôn Trà làm ra bộ dáng bảo bối ngoan ngoãn.
"Anh biết rồi." Ôn Vinh nhắc tới đề tài này có chút do dự, "Ôn Nhạc Thủy..."  "Anh ta bị sao vậy?" Ôn Trà hỏi, Ôn Nhạc Thủy dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của cậu từ rất lâu rồi.
"Không có gì, lần trước anh ta say rượu ở một câu lạc bộ đêm rồi bị người ta gây sự, anh gọi nhân viên phục vụ đuổi đi giúp anh ta. Chỉ là tiện tay làm, không có ý muốn tha thứ cho anh ta. " Ôn Vinh và Ôn Trà đều tỏ ra chân thành.
Dù Ôn Nhạc Thủy có là người độc ác tới mức nào thì trong lúc say khướt lại bị người khác hãm hại, cậu ta cũng là người bị hại, Ôn Vinh là người biết tùy việc mà xem xét, nếu đã thấy rồi thì anh ta cũng không thể làm ngơ. Có điều, tâm trạng anh ta vô cùng phức tạp, sau khi kêu người tới cứu Ôn Nhạc Thủy, anh ta mới phát hiện ra người đó là cậu ta, bằng không thì anh ta đã không nhận ra rồi.
Trang điểm diêm dúa, quần áo hở hang, ngả ngớn trèo lên phục vụ người giúp việc của anh ta, khiến người ta xấu hổ đỏ mặt.
Thật ra Tiết My vẫn chừa cho cậu ta một con đường, không nhẫn tâm cắt đứt đường sống của Ôn Nhạc Thủy, trong tay cậu ta còn có tiền, có chân có tay, vậy mà giờ lại sa đọa, biến thành bộ dạng này.
Ôn Vinh nhất thời lặng người, sắc mặt tỉnh rụi cứ thế rời đi rồi, lúc đó Lãnh Thiên với Ôn Trà đang nói chuyện mới sực nhớ ra.
Ôn Trà không cảm thấy bất ngờ chút nào, Ôn Vinh nhìn thì có vẻ lạnh lùng vô tâm nhưng thực tế lại vô cùng chính trực, có nguyên tắc, cậu điên cuồng tâng bốc Ôn Vinh, gì mà ''dám làm việc nghĩa'', ''anh tuấn phong độ'', liên tục đánh giá anh ta bằng những cụm từ đại loại như vậy.
Ôn Vinh hài lòng đứng nghe một hồi rồi mới ho khan: ''Được rồi, đủ rồi đấy."
Ôn Trà hơi ngừng lại, cậu tự nhiên đổi chủ đề: ''Anh trai có chuyện gì, có thể chia sẻ với em được không?''
Chuyện của Ôn Vinh toàn liên quan tới công việc, chẳng có gì đáng để chia sẻ, anh ta suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
"Gần đây Tề Quân Hạo rất kiêu căng.''
Tề Quân Hạo đột nhiên trở nên tự tin lạ thường, trên thương trường đã thay đổi tác phong lễ phép vâng dạ trở thành chỉ đạo nọ kia, thậm chí còn ngăn Ôn Vinh đừng nói đến chuyện đính hôn với Ôn Trà nữa, bị Ôn Vinh một chưởng đánh đến, trước khi Tề Quân Hạo tấn công lại thì anh ta đã bị bảo an giữ lại. Tề Quân Hạo hướng về phía anh ta, cười nhạo mấy tiếng, chật vật tỏ ra phong độ, nói: ''Nếu anh không phải anh trai của Tiểu Trà...''
Phải điểm mặt thôi, so với lúc Ôn Nhạc Thủy cẩu thả sao lại không nghĩ tới mấy chuyện này.
Sau chuyện này, Ôn Vinh cảm thấy Tề Quân Hạo có gì đó không ổn lắm, đánh hơi được sắp tới nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, cơ mà anh ta không rõ chuyện nhà họ Tề, chỉ đành âm thầm tìm cho Ôn Trà một vệ sĩ, tránh để Tề Quân Hạo phát điên trước mặt Ôn Trà.
Ôn Trà cũng lẩm bẩm:
Tề Quân Hạo là người cực kỳ cẩu thả, được miêu tả là người lợi hại, biết chịu nhẫn nhục, nếm mật nằm gai, mặc dù Ôn Trà đơn phương cảm thấy anh ta đáng sợ, chỉ là không dám đánh trả, sau này lại tới A q tinh thần thôi.
Có thể khiến Tề Quân Hạo run sợ, chắc hẳn phải là một chuyện xấu xa cỡ rúng động cả trời?
Ôn Trà lâm vào trầm tư, cắn môi lấy điện thoại ra.
Đoạn ghi âm trò chuyện giữa cậu và Tề Tu Trúc lưu lại trên cuộc gọi ngày hôm qua, nhớ lại giọng nói của Tề Tu Trúc có chút mệt mỏi, Ôn Trà nghĩ rằng Tề Tu Trúc đã bị chính bản thân mình làm cho kiệt sức, cậu nhẹ nhàng khuyên anh ta bù đắp.
Nhưng bây giờ, thấy hành động của Tề Quân Hạo, Ôn Trà thực sự có dự cảm không tốt.
Ôn Trà nói hỏi là hỏi, cậu lập tức nhập văn bản:
[Nhà của anh bị sao vậy?]
"Bên kia đang gõ" được hiển thị ngay lập tức.
Ôn Vinh nhìn Ôn Trà đang chăm chú soạn tin nhắn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn đối với vẻ không mấy để tâm đến cuộc trò chuyện của em trai mình.
Ôn Trà cười một cách bất đắc dĩ.
Rồi cậu lại nhìn xuống một lần nữa.
[Không có gì.] Tề Tu Trúc đáp.
Câu trả lời rất gọn gàng.
Ôn Trà vừa định trả lời.
Trước khi tin nhắn của người bên kia kết thúc, thông báo "Đang xử lý" lại hiển thị.
Ngay lập tức, một thông báo hiện ra, tin nhắn đáp lại gọn lỏn:
[Có lẽ là sắp phá sản.]1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.