“Tôi còn tưởng là cậu có chiêu gì ghê gớm lắm chứ? Chỉ thế này thôi?” Ôn Trà không thể nào hiểu nổi, “Tôi xin thề, tôi gặp Tề Tu Trúc không phải vì muốn dựa vào anh ấy hay thèm muốn tiền tài của anh ấy.” Chuyện thèm muốn sắc vóc sao mà liên quan đến tiền tài được? Hôm nay Ôn Trà đang rảnh rỗi, thế nên có tâm trạng nói mấy thứ nhàm chán này với cậu ta. Sao Ôn Nhạc Thủy lại chỉ có chút mánh khóe kiểu trẻ con thế này thôi vậy, còn không bằng hỏi Ôn Trà và Tề Tu Trúc ở bên nhau có phải là để vui vẻ hay không, vấn đề này ít ra còn đáng giá để cậu suy nghĩ trong chốc lát. Mặt Ôn Nhạc Thủy lúc xanh lúc đỏ, cậu ta cố chấp quay đầu muốn Tề Tu Trúc cho cậu ta một đáp án. Tề Tu Trúc cụp mắt, không thèm liếc cậu ta một cái: “Tôi thích Ôn Trà, không quan tâm rốt cuộc lý do là gì.” Tâm trạng Ôn Nhạc Thủy hoàn toàn sụp đổ. So sánh với Tề Quân Hạo sau khi xảy ra chuyện thì không chút do dự vứt bỏ cậu ta, cậu ta mới hiểu được rằng, tất cả mọi thứ ban đầu đều được xây dựng trên cơ sở là tình cảm của cậu ta có thể mang lại sự vẻ vang, thỏa mãn và lợi ích cho Tề Quân Hạo. Không phải tình yêu thì đều nên có điều kiện sao? Tề Tu Trúc là một ví dụ hoàn toàn trái ngược với Tề Quân Hạo. “Tôi căn bản không ôm bất cứ ảo tưởng gì với em cả. Tôi biết em ngu ngốc, ngả ngớn, đầu óc rỗng tuếch, nhưng mà tôi yêu em. Tôi biết em nịnh bợ, dung tục, nhưng mà tôi yêu em.” Ôn Nhạc Thủy chậm rãi lặp lại một lần câu văn mà cậu ta đã đọc được ngày trước, vẫn cảm thấy không cam lòng. Ôn Trà chính là “mặt hàng loại hai” trong sách nói, dựa vào đâu mà có thể nhận được sự đối xử thật lòng của người khác cơ chứ. Ôn Trà buồn bực xoa vành tai. Sao cậu ta vẫn chưa từ bỏ vở kịch Quỳnh Dao này vậy, lại còn đứng đấy ra vẻ nho nhã lẩm bẩm văn vở tình cảm sến sẩm nữa chứ. Cậu nên đi đón Tiết Tửu rồi. Ôn Trà định kêu Tề Tu Trúc đứng dậy rời đi, nhưng không ngờ Tề Tu Trúc vẫn như cũ, giữ một khoảng cách thích hợp với Ôn Nhạc Thủy, ung dung thong thả trả lời cậu ta. “Cậu ấy không ngu ngốc, trái lại rất thông minh. Nếu biết thời biết thế bị coi là nịnh bợ, cởi mở linh hoạt bị coi là dung tục, thì tôi đề nghị cậu nên đi khám mắt đi.” Ôn Trà thấy hơi buồn cười, chắc là bây giờ Ôn Nhạc Thủy đã cạn lời lắm rồi, không ngờ Tề Tu Trúc lại nhìn cậu qua cả trăm lớp kính lọc như vậy. Cậu nhếch miệng cười, chạm phải ánh mắt của Tề Tu Trúc, cậu đột nhiên thu nụ cười về. Ánh mắt đối phương mang hơi thở cuộc sống vô cùng sạch sẽ, giống như thần tiên thật sự bước xuống trần gian. Rất nghiêm túc. Cuối cùng Ôn Trà cũng hiểu: Trong mắt Tề Tu Trúc, hình như cậu thật sự là người như vậy. Cậu tốt như vậy sao? Ôn Trà dao động trong nháy mắt, nhịp tim thình thịch đột nhiên gia tốc gấp trăm lần không thể nào hiểu nổi. Cậu hốt hoảng thu hồi ánh mắt, hất hàm lên, cực kỳ kiêu ngạo nói với Tề Tu Trúc: “Đi thôi, đừng nói lời vô nghĩa với cậu ta nữa.” Cậu đi quá vội vã, mấy bước đã xuống khỏi bậc thang và đi ra cửa. Cơn gió nhẹ thổi tan sự luống cuống khó hiểu trong lòng cậu. Ôn Trà thở phào nhẹ nhõm, hất những sợi tóc rối đi, hỏi Tề Tu Trúc: “Sao anh lại gặp cậu ta vậy?” Tề Tu Trúc hết sức vô tội: “Không phải là anh tới đón em sao? Anh định đi vào tìm em, không ngờ cậu ta đột nhiên nhảy ra rồi nói một thôi một hồi. Sau đó thì em xuất hiện, cậu ta gọi em lại. Cuối cùng chính là những gì em đã thấy…” Được rồi, Ôn Trà chấp nhận lời giải thích này. Cậu thật sự không hiểu được mạch não của Ôn Nhạc Thủy, vậy mà lại tìm đến Tề Tu Trúc. Không phải cậu ta cho rằng Tề Tu Trúc là nguồn tiền và chỗ dựa vững chắc của cậu nên mới như vậy chứ? Thế thì đúng là chẳng hiểu gì về phương thức chung sống của bọn họ cả. Ôn Trà trực tiếp hỏi thành tiếng, lại bổ sung thêm một câu: “Anh nghĩ sao? Anh tài xế?” Tề Tu Trúc hít sâu một hơi: “Em nói đều đúng.” Ôn Trà cười thành vầng trăng non: “Phối hợp ghê.” “Anh lái xe tới đây à? Em cũng có xe, làm sao bây giờ?” Ôn Trà hỏi, vứt vấn đề cho Tề Tu Trúc, “Nghĩ nhanh lên, em phải đi đón Tiểu Cửu rồi.” “Lát nữa anh gọi trợ lý đến lái xe về, anh ngồi xe của em.” Tề Tu Trúc không chút do dự đưa ra đáp án. “Anh ngồi xe em làm gì? Lại đến nhà em ăn chực?” Ôn Trà ném chìa khóa xe cho anh, lẩm bẩm. Gần đây Tề Tu Trúc giúp họ bận trước bận sau, thái độ của Tiết Mi dành cho Tề Tu Trúc có phần buông lỏng. Hơn nữa ngày nào bà Tề cũng hẹn hò Tiết Mi, hỏi thăm Tiết Mi ân cần, Tiết Mi sắp bị hạ gục rồi. Trái lại thông minh ra rồi đấy, biết cách xuống tay từ người bên cạnh, bắt đầu thực hành hình thức nước ấm nấu ếch. Nhưng Ôn Trà ngầm cho phép, chỉ lẩm bẩm hời hợt mấy tiếng, mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Trong mắt Tề Tu Trúc lóe lên một chút ý cười: “Ngay cả bữa cơm cũng không chịu thưởng cho anh à?” “Nhà anh không có cơm ăn hả?” Ôn Trà tức giận. Tề Tu Trúc ngừng trong giây lát: “Đúng là không có.” Mẹ của anh đi làm đẹp nên ăn ở ngoài luôn không về nhà, cái nhà đó chỉ còn một ông cụ già và một đám diễn kịch khiến người ta phiền lòng, không trở về cũng được. Ôn Trà giơ tay lên xoa mặt anh: “Đáng thương vậy à, được thôi.” Sau khi đón được Tiết Tửu theo đúng kế hoạch, bạn nhỏ sung sướng trèo lên xe, phát hiện trong xe có thêm Tề Tu Trúc, nó suy nghĩ chốc lát bèn kêu chào anh. Ôn Trà gọi Tề Tu Trúc là chú nhỏ, Tiết Tửu lại gọi là anh, vai vế loạn hết cả lên. Được đấy, ngay cả nhóc con cũng mua chuộc được rồi. “Hai anh ở bên nhau rồi à?” Tiết Tửu bất thình lình hỏi. “Chưa.” Ôn Trà phản bác. “Ồ.” Tiết Tửu ngoan ngoãn mở cặp sách nhỏ ra tìm một cái thạch đưa cho Tề Tu Trúc, “Thích anh ấy vất vả lắm phải không?” Ôn Trà: “?” “Nói linh tinh nữa anh ném em xuống đấy.” Tiết Tửu hừ nhẹ một tiếng, ôm chặt cặp sách nhỏ. Tề Tu Trúc đang lái xe, không tiện chìa tay ra đón, Ôn Trà ngồi ghế bên cạnh bèn nhận lấy cái thạch, ăn sạch không một chút khách khí. Sợ Ôn Trà xử lý mình, Tiết Tửu xuống xe cái là chuồn ngay lập tức. Tề Tu Trúc đè tay Ôn Trà đang định tháo dây an toàn ra lại. “Ôn Nhạc Thủy nói có một phần đúng.” Anh thở ra một hơi, bàn tay vòng qua cổ Ôn Trà kéo cậu về phía mình, dường như đang thở dài, “Ôn Trà, sao em không biết lấy lòng anh gì vậy?” Ôn Trà đang định trở mặt, kết quả nghe thấy câu oán trách tủi thân này, trong nháy mắt im miệng. Tề Tu Trúc cúi đầu hôn khóe môi cậu, không nỡ cắn xé, chỉ dùng răng chạm vào từng chút một vô cùng nhẹ nhàng. Anh ngậm đầu môi đầy đặn của cậu, tràn đầy bất đắc dĩ. Người khác đều nghĩ Ôn Trà đang đón ý hùa theo anh, lấy lòng anh. Nếu thật sự có một ngày như vậy, anh nằm mơ cũng có thể cười thành tiếng. Ôn Trà suy nghĩ một lát, phát hiện quả thật là thái độ của mình dành cho Tề Tu Trúc không tốt lắm, cậu “ừm” một tiếng, thật lâu sau mới thăm dò: “Nếu không thì… cho anh một cơ hội nhé?” Quấn lấy mãi mới chịu đáp lại một câu, cũng không cho chuyển chính thức, chỉ là cho một cơ hội, thì ra trước đây ngay cả cơ hội anh cũng không có sao? Biết kinh doanh hơn cả anh rồi đấy. Vòng eo mềm mại của Ôn Trà bị quay thành một góc không thoải mái lắm, cậu không hề khách khí đẩy Tề Tu Trúc ra, kiếm một cái cớ đúng lý hợp tình: “Cho anh một cơ hội rồi đấy, anh không cần thì thôi. Gần đây em bận lắm, phải gây dựng sự nghiệp, tình yêu thì cứ gác lại đấy đã.” “Tiểu Trà, về ăn cơm.” Giọng Ôn Vinh ở đằng xa nhắc nhở bọn họ. Ôn Trà cho Tề Tu Trúc một biểu cảm muốn mà chẳng giúp gì được, đoạn cởi dây an toàn rồi xuống xe đáp lời Ôn Vinh. Bằng không, nếu để Ôn Vinh nhìn thấy động tác thân mật này của bọn họ, e là sẽ lao lên đánh nhau với Tề Tu Trúc ngay. “Chú nhỏ đến nhà chúng ta ăn cơm.” Ôn Trà nói với Ôn Vinh, sau đó nhanh chân chạy đến bên cạnh Tiết Mi đang đứng ở cửa. Ôn Vinh lạnh lùng liếc nhìn Tề Tu Trúc, giọng nói ngược lại không nghiêm túc lắm: “Xử lý chuyện của nhà cậu xong rồi hãy đến theo đuổi Tiểu Trà.” Tề Tu Trúc cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của anh ta, sau đó nhanh chóng trịnh trọng gật đầu. Tốc độ thẩm tra và xử lý vụ án rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày tòa án xét xử công khai. Ôn Hưng Thịnh đứng ở vị trí bị xét xử, bên cạnh, tiếng khóc lóc của bố mẹ nuôi Ôn Trà vang lên không dứt. Ông ta ngây người nhìn sang Tiết Mi xinh đẹp dịu dàng, không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Rõ ràng ông ta có gia đình và sự nghiệp mà người người hâm mộ… Ôn Hưng Thịnh đau khổ ôm đầu của mình, ân hận lúc đầu đã làm sai. Ôn Nhạc Thủy mà ông ta dùng hết sức lực để bảo vệ thậm chí còn không đến đây nhìn ông ta một cái, mười mấy năm cưng chiều dường như không đáng để nhắc tới. Những bí mật không thể để lộ ra ánh sáng cuối cùng cũng phơi bày trước mắt mọi người. Mang con riêng của mình và mối tình đầu ra tráo đổi với con của vợ chính thức, ném con của vợ chính thức đến nông thôn mặc kệ không hỏi han gì, để vợ chính thức vui sướng làm mẹ, cất công nuôi con riêng của mình khôn lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, “làm người không thể Ôn Hưng Thịnh quá”, “Đời trước tệ bạc quá nên đời này mới phải lấy Ôn Hưng Thịnh”, vân vân, trở thành những câu danh ngôn mà mọi người thường dùng để mắng chửi người khác. Mà sau khi chương trình lên sóng, phân đoạn Ôn Trà và Ôn Nhạc Thủy cùng đến thôn Hạnh Hoa tham gia ghi hình bị người có đôi mắt cú vọ phát hiện, lặng lẽ chia sẻ trên diễn đàn: “Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, sao tôi cảm thấy Ôn Nhạc Thủy biết chuyện mình là con riêng nhỉ? Vẻ mặt cậu ta sau khi nghe thấy cái tên thôn Hạnh Hoa rất mất tự nhiên, còn nói với đạo diễn là muốn rút khỏi cuộc thi. Sau khi cậu ta đến bệnh viện vì ngất xỉu thì từ chối lấy máu, khăng khăng đòi về nhà, khuyên như thế nào cũng không được. Suy nghĩ kỹ thì kinh khủng lắm đó.” [? Ban đầu tôi tưởng là cậu ta không biết gì cả, người không biết không có tội. Nhưng nếu những điều này là thật, vậy thì tôi phải mắng cậu ta mới được.] [Chủ yếu là cái vụ không chịu lấy máu ấy, tôi còn nhớ trước kia Ôn Nhạc Thủy đã xây dựng hình tượng dũng cảm kiên cường, quay một cái video không sợ truyền dịch, cho nên không có chuyện cậu ta sợ kim tiêm được. Bây giờ thế này là bị vả mặt à.] [Vãi! Thế nên cậu ta biết mình là con riêng còn ngồi mát ăn bát vàng, không nhường lại vị trí cho người ta, thông đồng với ông bố cặn bã của cậu ta lừa dối mọi người. Tôi khóc mất, sao lại có người xấu xa như vậy chứ.] Càng ngày càng có nhiều chi tiết nhỏ bị đào ra chứng minh cho suy đoán này. Mặc dù Ôn Nhạc Thủy không phải vào tù, nhưng cư dân mạng mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng đủ để nhấn chìm cậu ta. Bên tư bản vốn muốn giữ Ôn Nhạc Thủy lại đã hoàn toàn vứt bỏ cậu ta. Không có sự che chở của Ôn Hưng Thịnh, Ôn Nhạc Thủy chỉ có thể co đầu rụt cổ trong một căn hộ nhỏ không dám ra khỏi cửa, rác rưởi rải rác khắp phòng. Cậu ta chán nản lướt tin tức trên điện thoại, lẩm bẩm một mình “Không thể như thế, không thể nào.” Tại sao lại có người nói cậu ta là người xấu chứ, rõ ràng cậu ta là người vô tội nhất mà. Ngày biết Ôn Trà sắp quay về nhà họ Ôn, cậu ta khóc lóc đi cầu xin sự an ủi của Ôn Hưng Thịnh. Ôn Hưng Thịnh chần chừ rất lâu mới nói cho cậu ta tin tức này, nói cho cậu ta biết là cậu ta vĩnh viễn là con trai của ông ta, danh chính ngôn thuận ở cái nhà này. Cậu ta vừa vui vẻ vừa suy nghĩ xem nên lừa gạt Tiết Mi và Ôn Vinh thế nào. Cậu ta nghe Ôn Hưng Thịnh nhớ lại chuyện ngày xưa của Ôn Hưng Thịnh và mẹ cậu ta, nếu như không phải là mẹ của cậu ta mất sớm, nếu như không phải là Ôn Hưng Thịnh quá vô dụng, nếu như không phải là Tiết Mi chen vào một chân, nếu như không phải là Ôn Trà đột nhiên trở về phá hủy hạnh phúc của cậu ta, cậu ta vẫn có thể quang minh chính đại hưởng thụ cuộc sống được mọi người cưng chiều ấy. Tất cả đều là lỗi của người khác! Liên quan gì đến cậu ta.1 Cảm giác ngạt thở trong tim khiến cậu ta nắm chặt quần áo trước ngực, một thời gian dài làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật khiến cơ thể của cậu ta vô cùng yếu ớt. Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Ôn Nhạc Thủy run rẩy một cái, lấy dũng khí nhìn xuyên qua mắt mèo ra bên ngoài, sau đó hốt hoảng mở cửa. Bởi vì quá yếu mà cậu ta loạng choạng ngã ngồi xuống đất, đầu váng mắt hoa. “Haizz.” Edward phát ra một tiếng thở dài sâu kín, “Nhìn nhầm rồi, cậu không thể mang đến cho tôi bất cứ linh cảm nào cả.” Điêu tàn đến mức không còn một chút đẹp đẽ nào, còn lâu mới bằng sự chấn động mà Ôn Trà đã mang đến cho anh ta khi diễn tả cái chết. “Edward, cứu tôi.” Ôn Nhạc Thủy co quắp cả người. Giọng nói của Edward chứa ý cười: “Honey, cậu vẫn chưa chết, sao lại cần tôi cứu chứ? Tôi đã từng cứu cậu rồi, đáng tiếc là cậu không biết nắm lấy cơ hội.” Trừ Ôn Hưng Thịnh, Edward cũng khích lệ cậu ta đi tham gia cái chương trình tạp kỹ kia một lần nữa, không ngờ nó lại trở thành khởi nguồn hoàn toàn tiêu diệt cậu ta. Cậu ta cho rằng mình và Edward là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không ngờ ngay từ đầu Edward đã chỉ muốn hy sinh cậu ta. Bây giờ nghĩ lại, có phải Edward đã tra ra cái gì đó, cố y đưa cậu ta đến trước mặt Ôn Trà không? “Anh cố ý?” Ôn Nhạc Thủy hỏi. Edward giả ngu: “Đừng nói vậy chứ, cậu hiểu nhầm ý tốt của tôi rồi. Sự việc thành ra thế này, ai cũng không thể đoán trước được.” Trong mắt của Ôn Nhạc Thủy, bóng dáng Edward đứng ở nơi ngược chiều ánh sáng, như ẩn như hiện, tỏa ra khí chất anh tuấn, nhưng cậu ta biết đây chính là một con thú dữ khoác lên mình mặt nạ da người. Cậu ta cười sặc sụa, miễn cưỡng chống người dậy tựa vào bức tường bên cạnh: “Đáng tiếc Ôn Trà không thích anh, cũng không thèm để ý đến anh, anh vĩnh viễn không thể thu hút được sự chú ý của anh ta.” Edward cười giả lả: “Xem ra cậu đã khôi phục sức lực rồi.” Ôn Nhạc Thủy ngừng một chút, không để ý đến sự giễu cợt của Edward, tiếp tục tự mình tiếp lời chính mình trong ánh nhìn chòng chọc lạnh lùng của Edward: “Anh thậm chí còn không bằng một con chó của anh ta.” Trong câu nói gần như nguyền rủa ấy, trái tim Edward bỗng cảm thấy hơi hốt hoảng, anh ta nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Ôn Nhạc Thủy, vội vàng lấy một viên thuốc trong túi ra ngậm vào miệng. Đồ điên. Anh ta thầm mắng Ôn Nhạc Thủy một câu, sau đó rời đi không một chút lưu luyến, thậm chí còn có cảm giác giống như đang trốn chạy mà anh ta không muốn thừa nhận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]