Ôn Trà quay đầu phát hiện Trịnh Minh Trung đang ngồi ở bàn sau lưng với vẻ mặt thậm thà thậm thụt, cậu biết ngay là cái người có lông mày rậm và đôi mắt to này đã phản bội cách mạng.
“Ha ha.” Trịnh Minh Trung biết không giấu được nữa, bưng cái khay trên bàn lên ngồi vào cạnh Lý Châu, xum xoe bợ đỡ Ôn Trà: “Trùng hợp quá em trai, có muốn ăn thử gan ngỗng không?”
“Đúng là rất trùng hợp.” Ôn Trà khẽ gật đầu, nụ cười bên khoé môi khiến Trịnh Minh Trung bỗng nhiên thấy sợ hãi.
Trịnh Minh Trung chưa từ bỏ, thề thốt phải diễn đến giây phút cuối cùng, kinh ngạc hô lên: “Ôi, đây không phải là Tu Trúc sao, đúng là quá trùng hợp rồi.”
Tề Tu Trúc không nhìn nổi diễn xuất của anh ta, cụp mắt không thèm chào hỏi luôn.
Mặc dù Ôn Trà nói xấu sau lưng người khác bị bắt gặp, nhưng da mặt cậu dày, trước tiên cậu dời sự chú ý, đổ lỗi cho Trịnh Minh Trung: “Tôi thấy anh không xem tôi là bạn bè đúng không?”
“Sao anh dám.” Trịnh Minh Trung lớn tiếng kêu oan.
Ôn Trà cười “ha ha” một tiếng, dư quang liếc nhìn mí mắt mỏng đang cụp xuống của Tề Tu Trúc, cậu hơi chột dạ, nhưng suy nghĩ lại thì thấy tại sao cậu phải chột dạ chứ, cậu hẹn với người khác chỉ là nhu cầu xã giao bình thường thôi mà. Được rồi, cậu thừa nhận nói linh tinh sau lưng Tề Tu Trúc đúng là có hơi chút xíu không đúng, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, nếu Tề Tu Trúc rộng lượng thì phải tha thứ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-xuyen-thanh-phao-hoi-thieu-gia-that/363994/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.