"Cậu qua đây làm gì?" Trịnh Minh Trung vô cùng nhạy bén, thoắt cái tóm lấy nhịp chân của Lâm Mộc muốn làm người kia té xuống.
Có thể là được rượu tráng lá gan, Lâm Mộc ngày trước còn kiêng dè Trịnh Minh Trung nay lại đẩy người kia ra, toàn thân từ đầu tới cuối tỏa ra một mùi rượu nồng nặc: "Tìm người chơi đùa một chút, sao hả? Không được à?”
Cậu ta huých lấy bả vai của Trịnh Minh Trung, trực tiếp nhìn về phía Ôn Trà: "Sao hả? Có muốn chơi một chút hay không? Ai thua... Thì phạt uống rượu."
"Không muốn." Ôn Trà lạnh lùng đáp lại, đến mắt cũng chẳng thèm nhướng lên nhìn người kia lấy một cái.
"Cậu mặt dày thật đó, ai muốn uống rượu với cậu chứ?" Trịnh Minh Trung trợn trừng mắt.
Lâm Mộc liên tục vướng phải trở ngại, cũng nghẹn lời không nói được gì, khuôn mặt vốn dĩ đang đỏ lên vì rượu nay lại càng đậm màu như đít khỉ: "Chơi xúc xắc, khởi điểm một triệu, sao hả?"
Đám người ở đây dùng ánh mắt như thể đang nhìn kẻ điên mà ngó qua Lâm Mộc.
Chơi nhỏ mà cược lớn như vậy, có ví như mấy thằng thua bạc dâng tiền cho người khác cũng không quá đáng chút nào.
Ôn Trà chắc chắn sẽ không đồng ý.
"Chẳng làm sao cả, tại sao tôi lại phải chơi với cậu?" Ôn Trà nhún vai: "Tôi không có thói quen tiêu xài giống như cậu, nhà của tôi mẹ và anh trai đều khổ sở kiếm tiền, tôi phải dè xẻn chi tiêu."
Lâm Mộc tức tối, là người biết chút chuyện trong cuộc đều hiểu rõ, bằng việc ấn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-xuyen-thanh-phao-hoi-thieu-gia-that/363989/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.