Căn phòng này không có mở đèn, chỉ có một vài tia sáng lọt vào phòng, ánh sáng phản chiếu vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn, tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc đẹp mắt.
"Chú." Ôn Trà mỉm cười, đặt tay lên bờ vai gầy và rắn chắc của Tề Tu Trúc.
"Không phải không nghe điện thoại của anh, trên xe không tiện nghe, không phải là cố ý."
Chính là cố ý.
Con người của Ôn Trà, trời sinh đã như thế, chuyện lớn như thế nào cũng không quan trọng bằng niềm vui của cậu, huống hồ chỉ chuyện nhỏ như không nghe điện thoại, cậu căn bản không để trong lòng.
Nhưng giọng điệu cậu giải thích vừa ngọt vừa êm dịu, chốc lát đã biến sự cố ý lạnh nhạt với Tề Tu Trúc mấy ngày qua biến mất.
Thấy Tề Tu Trúc không nói lời nào, cậu ngay lập tức dò hỏi: "Sao anh lại đến đây vậy?"
Một ông chú bình thường không tham dự tiệc, sau bữa tiệc lại lôi kéo người khác vào phòng, chuyện này gán cho Tề Tu Trúc, nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng.
Hiển nhiên, anh không hiểu rõ về khả năng hành hạ một người điên cuồng của mình.
Trong không gian hẹp và nhỏ, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể cùng tăng lên.
Gương mặt không rõ dưới ánh đèn mờ ảo, trầm mặc một hồi lâu, hỏi: "Cậu nghĩ như thế nào?"
Ôn Trà biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Nghĩ cái gì như thế nào?"
Hai người đều biết bọn họ đang nói về chuyện kết hôn giữa nhà họ Ôn và nhà họ Tề.
Tề Tu Trúc có thể thẳng thừng phản đối chuyện hôn sự này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-xuyen-thanh-phao-hoi-thieu-gia-that/363985/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.