Cách đường truyền tín hiệu, giọng nói của Tề Tu Trúc có hơi không chân thực, nhưng có thể nghe ra tiếng sột soạt đi lại ở bên kia điện thoại:
“Tôi qua đó đón cậu nhé?”
Ôn Trà chầm chậm đạp lên con đường, chơi trò nhảy lò cò ấu trĩ, kẹp điện thoại ở giữa tai và vai: “Không cần đâu, tôi đã thoát thân thành công rồi.”
Cậu để điện thoại ngay lại, khẽ thở dài: “Ôi, sao chú lại vô dụng như vậy, chẳng giúp được tôi gì cả, cũng may là tôi thích chú, nếu không tôi đã kéo chú vào danh sách đen rồi.”
Tề Tu Trúc sắp bị logic già mồm át lẽ phải của Ôn Trà chọc tức rồi, anh đã ra khỏi thang máy đi đến bãi đậu xe, thoáng chốc dừng bước chân lại, tỏ vẻ hơi bất lực: “Thật sự không cần sao?”
Giọng nói ngoan ngoãn của Ôn Trà truyền từ trong ống nghe ra, rất ngọt ngào dễ chịu: “Được rồi, thật sự không cần đâu, cảm ơn chú, tôi về tới nhà sẽ gửi tin nhắn cho chú.”
“Ừ.” Tề Tu Trúc đợi cuộc gọi kết thúc rồi, xoay người quay trở vào thang máy.
Trợ lý nhìn thấy anh vội vàng rời đi rồi lại lập tức trở lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Tề, anh…”
Không khí trong phòng rất ấm, Tề Tu Trúc xắn ống tay áo lên, nói với cô: “Không có gì, cuộc họp hoãn lại vừa rồi vẫn tiến hành như bình thường.”
Ôn Trà không phải là cố tình không muốn gặp Tề Tu Trúc, mà là do cậu quá buồn ngủ, gần đây cậu vất vả quá, nên mau chóng về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-xuyen-thanh-phao-hoi-thieu-gia-that/363972/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.