Chàng tiên nam nhìn thấy Tiết My, quan sát bà một lúc, khi khoảng cách giữa hai người gần thu hẹp, dường như cậu nhớ ra điều gì, gọi bà: “Mẹ.”
Tiết My vốn đã căng thẳng, lại còn bị vẻ đẹp của cậu công kích, chân mềm nhũn xém chút nữa đã quỳ xuống.
Ôn Trà vội vàng đỡ lấy tay bà, phòng trường hợp bà ngồi phịch ra đất.
Nhan sắc nghiêng thành đổ nước cách bà không tới 10cm, Tiết My gần như quên cả thở, lắp bắp nói: “Con… con… mẹ… mẹ…?”
Ôn Trà cả kinh. Trước đây chưa từng nghe ai nói mẹ cậu nói lắp mà?
“Vâng.” Cậu nhẹ gật đầu: “Con là Ôn Trà.”
Dường như bà chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ trở tay nắm chặt cánh tay Ôn Trà, giống như nắm chặt cọng rơm cứu mạng, dùng sức khắc ghi dáng vẻ của cậu vào não.
Đây là máu mủ bà mang nặng đẻ đau, đây là đứa trẻ vừa ra đời đã phải rời xa bà.
Tiết My mấp máy môi, ngàn vạn câu hỏi nảy ra trong lòng bà, nhưng cổ họng cứ như nghẹn lại, cuối cùng chỉ ngắc ngứ hỏi: “Con… con sống có tốt không?”
Đồng hồ treo tường chỉ đúng tám giờ.
Tất cả thành viên trong nhà ngồi trên sô pha, Tiết My ổn định hơi thở, không khóc nữa nhưng vành mắt vẫn đỏ hoe.
Ôn Nhạc Thủy chiếm lấy vị trí bên cạnh bà, ôm tay bà làm nũng: “Sao mẹ về sớm mà không báo với con một tiếng để con đi đón mẹ.”
Ôn Hưng Thịnh cũng bổ sung: “Đúng đấy, anh tưởng là chiều nay em mới về đến.”
Tiết My khó xử vỗ vỗ mu bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-xuyen-thanh-phao-hoi-thieu-gia-that/363956/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.