Chương trước
Chương sau
Lần này Tề Quân Hạo vô cùng tức giận, anh ta cũng không thèm giấu diếm gì nữa, hoàn toàn quên mất lúc trước anh nói rằng mình không hề có quan hệ gì với Ôn Nhạc Thủy.

Đã không có đầu óc lại còn có khuynh hướng bạo lực.

Ôn Trà kết luận.

Khi những người khác ở gần đó còn đang lưỡng lự không biết có nên gọi cảnh sát hay không, dường như cuối cùng anh ta cũng nhận ra mình vẫn đang ở nơi đông người, Tề Quân Hạo thu tay về và bước nhanh ra ngoài. Ôn Nhạc Thủy sờ sờ cổ mình thật lâu, khóc lóc sướt mướt theo Tề Quân Hạo.

Ôn Vinh cạn lời, không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, một lúc sau mới quay sang Ôn Trà và Tề Tu Trúc nói: “Tôi nghĩ bây giờ hai người ở bên nhau cũng không tệ lắm, ít nhất cũng rất bình thường.”

Ôn Trà:...

Chuyện này chắc tạo nên cú shock tâm lý ám ảnh anh trai của cậu lắm, xem anh ta sợ hãi đến mức anh ta chỉ cần bình thường là được kìa.

Cậu nhìn quanh sân, nhìn thấy Lâm Mộc lẽ ra là kẻ vẻ vang coi tiền như rác được chú ý nhất hôm nay, khi mọi người nịnh hót tâng bốc cậu ta không biết liệu có ẩn ý mỉa mai gì không, có thể cậu ta tự thấy mất mặt nên lấy cớ ra về. Những người khác bước ra ngoài cùng họ, bất tri bất giác đã tự tách nhau cả rồi.

Giới hạn một khi đã hạ thấp sẽ càng trượt dài, Ôn Vinh nói với bọn họ nói mấy câu sau đó quay sang nói với Tề Tu Trúc: "Nhớ đưa Ôn Trà về nhà,", anh ta tự giác cho bọn họ chút không gian.

“Anh lái xe à?” Ôn Trà hỏi.

Tề Tu Trúc nói: “Không, tài xế đã đi đưa mẹ anh rồi.”

Hô hấp của Tề Tu Trúc rất nhẹ, tựa như đang nín thở đợi chờ phán quyết của Ôn Trà. Trong lòng Ôn Trà thầm cảnh giác xem xem có phải gã đàn ông này lại giả bộ đáng thương nữa hay không, nhưng sau vài lần đấu tranh tâm lý, Ôn Trà vẫn mềm lòng: “Đi ra ngoài thôi.”

Nơi này cách căn hộ của bọn họ không xa, Ôn Trà chỉ nói đơn giản: “Em cùng anh trở về căn hộ một chuyến để lấy đồ.”

Tề Tu Trúc thuận thế nắm tay Ôn Trà, lòng bàn tay của anh rất rộng lại ấm áp, liên tục truyền nhiệt, phủ lên nửa đầu ngón tay lạnh lẽo lộ ra bên ngoài của Ôn Trà.

Ôn Trà thoải mái mà nheo nheo mắt lại, cậu cũng không từ chối.

Mùa đông năm nay ở thành phố C là một mùa đông ấm áp, không hề có gió và cũng không có tuyết, khí hậu cực kì dễ chịu.

Dọc theo đường đi, Tề Tu Trúc không nói tiếng nào, anh chỉ dùng sức nắm chặt tay cậu, một chút mồ hôi lấm tấm nơi lòng bàn tay giao nhau.

Ôn Trà tự hỏi: Chuyện gì đã xảy ra với Tề Tu Trúc? Tại sao anh lại không nói gì? Chẳng lẽ còn bắt mình phải níu giữ anh sao!

Đầu tiên là nghi hoặc, sau đó là rối rắm, cuối cùng là có chút tức giận, cậu bước đi càng ngày càng nhanh, chuẩn bị thu dọn đồ đạc xong thì chào tạm biệt Tề Tu Trúc.

Nếu so bì ai làm giá càng cao hơn, Ôn Trà phải tranh giành vị trí thứ nhất.

Sau khi khóa vân tay kêu tít tít và xác nhận dấu vân tay, Ôn Trà định hất tay Tề Tu Trúc ra, vào phòng lấy máy tính và thiết bị của mình ra rồi rời đi ngay lập tức, trước hết cậu chạy vào toilet rửa tay, kết quả là Tề Tu Trúc theo sát phía sau cậu, thở một hơi: "Thật sự muốn rời đi?"

Ôn Trà dương dương tự đắc, bây giờ mới biết cách níu kéo hả, ai kêu lúc nãy giả câm, đã quá muộn màng rồi, nhưng sau khi lau khô tay, cậu cho Tề Tu Trúc một cơ hội để nói ra: "Đúng thế, anh có điều gì muốn nói à?"

“Căn hộ này.”

Tề Tu Trúc đột nhiên nói ra một chủ ngữ không đầu không cuối.

“Cái gì?” Ôn Trà không bắt kịp mạch suy nghĩ của anh.

Tề Tu Trúc đẩy cậu dựa vào bức tường cạnh phòng tắm, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu: “Ôn Trà, chúng ta từng hôn nhau ở đây.”

Phòng tắm nhỏ hẹp, Ôn Trà hơi nghiêng đầu, mặt cậu cọ vào bề mặt lạnh lẽo của tấm gương trong phòng tắm. Môi Tề Tu Trúc truy đuổi theo, hơi thở nặng nề, dùng đầu lưỡi tách khớp hàm của cậu, răng lúc nhẹ lúc mạnh gặm cắn không cho Ôn Trà không gian hít thở, tựa như muốn cướp đoạt sạch cậu vậy.

“Chúng ta đã từng làm ở đây.” Tề Tu Trúc nói.

Ôn Trà nhân cơ hội hít sâu một hơi, khóe mắt nhìn vào gương, cậu nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của chính mình, ngay cả đôi môi của Tề Tu Trúc lúc này cũng trở thành hồng sậm. Trong mắt Tề Tu Trúc có hơi nước ẩm ướt, hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu, đan xen vào hơi thở của cậu.

Tề Tu Trúc vòng tay qua eo để cậu khỏi ngã, khi Ôn Trà đang nghĩ tiếp theo anh sẽ làm ra chiêu gì nữa, thì Tề Tu Trúc lại giúp cậu đứng ổn định lại rồi hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Ôn Trà:? Sự tình cứ phát triển như vậy thôi à? Anh có đang nói tiếng người không?

Khi Ôn Trà ngồi vào bàn ăn, càn quét cả đồ ăn đến sạch bách, cậu mới đột nhiên hiểu ra âm ma quỷ kế của Tề Tu Trúc. Đầu tiên dùng nam nhân kế câu dẫn cậu ở lại, tìm thời cơ để nấu ăn cho cậu, sau đó nắm lấy dạ dày của cậu rồi từ từ chiếm lấy trái tim của cậu.

Sau một loạt các thao tác như mây trôi gió cuốn qua đi, trước lừa thân sau lại gạt lừa, quả là thủ đoạn thâm độc mà.

"Em còn muốn ăn nữa à? Lúc nãy em chưa ăn gì sao?" Tề Tu Trúc hỏi.

“Không cần đâu.” Ôn Trà nói.

“Được.” Tề Tu Trúc đứng dậy thu dọn chén bát.

Hì.

Ôn Trà không nhịn được cười thành tiếng, càng nghĩ càng cười to: “Tề Tu Trúc, em rất muốn ghi âm lại cho anh của trước đây nghe.”

Đúng là lẳng lơ mà, để chứng minh rằng có kí ức của bọn họ tràn ngập trong phòng này có thể nghĩ ra lời này đúng là làm khó anh, nếu như phát cho Tề Tu Trúc trước kia nghe, đối phương có thể sẽ muốn giết chính mình hiện tại lại còn cảm thán thật không biết xấu hổ.

Tề Tu Trúc rất bình tĩnh, không có chút ngại ngùng gì. Không lẳng lơ thì sắp mất vợ rồi còn gì.

Được rồi, dù sao Ôn Trà cũng rất muốn tha thứ cho anh, điều này đủ để chứng minh sự khôn khéo của kế sách này, cậu nói rằng muốn thu dọn đồ đạc, nhưng kết quả giờ đột nhiên lại không muốn nữa, sau khi ăn xong, cậu nằm trên ghế sô pha không thèm nhúc nhích. Tề Tu Trúc đi tới, vòng tay ôm lấy cậu, TV trong phòng khách đang chiếu một bộ phim về gia đình.

“Còn dám lừa gạt em không?” Ôn Trà hỏi.

“Không dám.” Tề Tu Trúc thề.

"Anh có biết hay không..." Ôn Trà nói một nửa rồi lại nuốt trở lại.

Anh có biết hay không, lúc đó cậu đã lo lắng biết dường nào.

Sau khi cậu xuyên không vào sách, rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng nhà họ Tề vẫn phá sản giống như trong nguyên tác, nhất thời cậu lo lắng Tề Tu Trúc sẽ ngã từ trên mây xuống rồi không gượng dậy nổi như trong nguyên tác.

Kết quả là sau khi biết người này nói dối mình, phản ứng đầu tiên của cậu thực sự là thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh là ai, xứng để Ôn Tiểu Trà kiêu ngạo như tôi chú ý sao, thật quá đáng mà, nhất định phải block mới được!

Tề Tu Trúc không có truy hỏi lời mà Ôn Trà còn chưa nói xong, chỉ nói: “Anh sai rồi, xin lỗi.”

Tề Tu Trúc đặt cằm trên vai Ôn Trà, hít sâu một hơi, tựa như hô hấp của mèo, nhẹ nhàng thở ra: “ Ôn Trà, anh nhớ em rất nhiều.”

“Sao lại nghĩ ra chiêu này?”

“Anh còn nghĩ không biết có nên giả vờ ốm để mong được em tha thứ cho anh không.” Giọng nói như bị bóp nghẹt của Tề Tu Trúc phát ra: “Sau khi nghĩ lại vẫn là không làm vậy nữa, em không thích bị lừa dối mà.”

Nhiệt độ nóng bỏng cách lớp vải, trao đổi nhiệt độ với nhau, Ôn Trà cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy cậu nâng tay để lên trán Tề Tu Trúc, sờ sờ kiểm tra nhiệt độ: “Chú nhỏ, chú sốt thật à?"

Cậu nói với gia đình rằng mình phải chăm sóc Tề Tu Trúc bị bệnh, vì vậy cậu sẽ ở lại căn hộ một đêm, nhận được một tiếng “hờ hờ” của Ôn Vinh và sự quan tâm của Tiết My.

Thật ra Tề Tu Trúc có cần người chăm sóc đâu chứ, ý thức của anh cực kỳ thanh tỉnh, nhưng ánh mắt có chút lờ mờ, cả người cũng không còn vẻ sắc bén như lá tre nữa, cả người đã trở nên như một đứa trẻ to xác ngoan ngoãn, cọ tới cọ lui không chịu buông Ôn Trà ra.

Ngoài mấy cái đó ra, tự chăm sóc mình, tự mình uống thuốc, tự mình gọt hoa quả, phần lớn hoa quả bỏ vào mồm Ôn Trà, tự mình đắp chăn bông, chia một nửa cho Ôn Trà.

Nếu không phải đã đo nhiệt độ, Ôn Trà có thể nghi ngờ rằng anh đang giả bệnh. Mà còn giả bệnh rất khéo nữa chứ.

Mà Ôn Trà thấy rằng, cậu còn rất dễ bị lừa bởi khổ nhục kế.

Bởi vì tác dụng của thuốc, mi mắt của Tề Tu Trúc nhanh chóng rũ xuống, nhưng vẫn cứ ráng mở mắt không chịu ngủ.

Ôn Trà nhìn thấu suy nghĩ của anh, lúc này mới thấy anh thật sự bị ốm, giống như bạn nhỏ Tiết Tửu vậy, nhất định phải ôm cậu ngủ vì sợ cậu chạy mất.

“Ngủ đi.” Ôn Trà hôn nhẹ lên trán anh: “Em không đi.”

Tề Tu Trúc nhắm mắt lại, Ôn Trà nhìn anh chằm chằm một hồi, mới nhắm mắt lại cố gắng ngủ, thật lâu sau, cậu lại mở mắt ra.

Giờ này là lúc cậu vui vẻ trong hộp đêm mới phải, kết quả vậy mà cậu lại cùng Tề Tu Trúc ở đây làm ra mấy chuyện mới mẻ nhỏ bé như vậy!

Ôn Trà sờ sờ tìm điện thoại bên giường để giết thời gian.

Đầu tiên là mở tài khoản weibo, nhàm chán, gần đây không có chuyện gì mới mẻ xảy ra. Lại lướt xem mấy tin hài hài, vui vẻ cười một hồi.

Sau đó, cậu đăng một status nói rằng [Bây giờ thôi, chúng ta trò chuyện chút không?]

[Trà Bảo gần đây đang làm gì vậy?]

[Tôi cũng không biết nên làm gì, không có việc gì làm thật là nhàm chán.]

Bên kia đáp: [Kết hôn cùng chồng iu đi, lập tức sẽ rất bận bịu.]

Hay quá ha, hóa ra là fan chèo thuyền cậu và Tề Tu Trúc. Ôn Trà liếc mắt nhìn Tề Tu Trúc đang ngủ, trong lòng im lặng một hồi, quay lại màn hình trả lời:

[Không đâu, tôi còn muốn chơi thêm vài năm nữa (khóc)]

[Năm mới sắp đến Trà Bảo có nguyện vọng gì không?]

[Người nhà sức khỏe dồi dào.]

[Trà Bảo rất yêu gia đình mình nha, thật là hiếu thảo, tại sao cậu không ước một điều ước cho chính mình.]

[Bởi vì tất cả mong muốn của tôi đều được gia đình tôi hoàn thành cả rồi.]

[Aaaaaaaaaaa Trà Bảo cậu xem tôi nè! Không biết nên nói lời nào hay ho, xin đừng nghĩ tôi là người nhàm chán nha qaq]

[Nếu bạn thích tôi, có nghĩa là bạn hề không nhàm chán, có nghĩa là bạn rất có phẩm vị.]

May mà là Ôn Trà, nếu người khác nói như thế này có thể sẽ bị mắng.

Mà Ôn Trà thì ai cũng quen cả rồi, còn người hâm mộ cậu lại đặc biệt thích chiêu này, bị hạ gục đến quên cả lối về.

Sau hơn một giờ trả lời tin nhắn, đã trả lời tất cả những gì cần phải trả lời, Ôn Trà gửi một tin nhắn [Kết thúc nhé], cậu thoát khỏi weibo và mở giao diện wechat, nhấp vào hộp trò chuyện với Trịnh Minh Trung:

[Đang làm gì vậy?]

[Cút đây.]

[Đừng lo, tôi sẽ không giết anh.]

Gần đây Trịnh Minh Trung nhìn thấy Ôn Trà là lủi nhanh hơn chó, hơn nữa anh ta cũng giỏi giả chết trên wechat, lúc này đây được Ôn Trà bảo đảm sẽ không giết mới bất đắc dĩ xuất đầu lộ diện:

[Em trai à, có chuyện gì?]

Ôn Trà gõ chữ nhanh như bay:

[Tôi muốn mua xe, muốn lái xe, muốn mua cả câu lạc bộ.]

Tranh thủ trước năm mới vui chơi mấy lần để luyện tập các thao tác.

Trịnh Minh Trung:

[Được rồi, anh sẽ sắp xếp xe cho cậu lái ngay lập tức, nhưng việc câu lạc bộ thì phải bùng kèo rồi.]

[Em trai à, anh lại phải đền tiền (đau lòng tuyệt vọng nước mắt lưng tròng jg)]

Ôn Trà cảnh giác, bình thường những chuyện như đền tiền mình cũng bị kéo theo một chân, Trịnh Minh Trung mất tiền lỗ lã, lẽ nào cậu cũng chịu lỗ?

[Đền tiền gì?]

Trịnh Minh Trung trực tiếp gửi voice chat, Ôn Trà bấm chuyển từ voice chat chuyển thành chữ, chỉ đọc chữ thôi cũng có thể cảm giác được đối phương kích động ra sao: [Mẹ kiếp, anh đúng là xui như chó, mới mua bạc trắng chẳng được bao lâu nó lại rớt giá, ai cũng nói đây là con đường kiếm tiền mà, aiss chết tiệt cái quái gì vậy hả!]

Ôn Trà thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến lĩnh vực thua lỗ mà cậu chưa từng đặt chân tới.

Cậu nhanh chóng gửi qua icon ba ngọn nến để bày tỏ sự chia buồn.

Trịnh Minh giận tím người, nhưng sau khi tức giận, nói nhảm mấy câu lại nói muốn mời Ôn Trà ra ngoài nhậu để bày tỏ nội tâm bất bình này kia.

Ôn Trà đột nhiên nghĩ tới.

Chẳng phải trong sách, bạc trắng là bí mật làm giàu của Tề Quân Hạo, anh ta làm gì, ở đâu cũng thuận lợi và là bàn tay vàng lớn nhất của anh ta sao? Nó rớt giá rồi, còn Tề Quân Hạo?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.