Chương trước
Chương sau
“Tiểu Trà, Tề Tu Trúc không có lòng tốt muốn cướp em đi.” Tề Quân Hạo ra sức châm ngòi tình cảm giữa hai người bọn họ.

Ôn Trà nghiêng đầu nhìn về phía Tề Tu Trúc, có vẻ như chỉ tin tưởng anh: “Phải không? Tôi đã bị lừa rất nhiều lần, tôi tin anh ấy sẽ không lừa tôi.”

Trong lòng Tề Quân Hạo đau xót, anh ta cảm giác được cảm xúc canh cánh trong lòng và không thoải mái qua lời nói của Ôn Trà, dựng thẳng ba ngón tay: “Tiểu Trà, hôm nay có nhiều trưởng bối như vậy, anh làm chứng ở trước mặt bọn họ, anh thề, anh yêu em, anh chắc chắn sẽ đối xử với em thật tốt, nhưng Tề Tu Trúc, chú có dám không?”

Giọng điệu tiến lên từng tầng, ép sát từng bước, nhuộm đẫm không khí rất đúng chỗ.

Nhưng một câu lạnh lùng của Ôn Trà đã kết thúc màn thổ lộ thâm tình của anh ta: “Lại khiến mình tự cảm động à?”

Tề Quân Hạo cứng đờ người lại, cực kì đau đớn nói: “Thôi, em không hiểu anh.”

Ông Tề đứng bên cạnh nói lời thật lòng: “Mày không phải thôi nữa, thật là mất mặt.”

Lần đầu tiên ông phát hiện đứa cháu trai này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại dầu mỡ như thế, không biết học được mấy câu này từ chỗ nào, thật khiến cho người ta nổi da gà.

Dù sao trong mắt mọi người ở đây, bọn họ luôn coi đối phương là một tồn tại ngu xuẩn hồ đồ, nhìn đã thấy ghét, không cần phải tụ tập lại trong phòng nhỏ này, vì thế tan rã trong không vui.

Ông Tề nhìn chằm chằm bóng dáng của Tề Quân Hạo và thằng hai, lẩm nhẩm nói: “Sao cứ có cảm giác thằng hai nghe lời con nó hơn vậy? Tề Quân Hạo có chỗ nào lợi hại à?”

Nếu nói Ông Tề không chú ý đến Tề Quân Hạo thì đây là sự thật, bởi vì sau khi Tề Quân Hạo sinh ra, thân thể của ông cụ không tốt, cảm thấy phải đặt trọng tâm lên người mình, mỗi ngày câu cá rèn luyện, đương nhiên không có cơ hội quan tâm cháu trai, bởi vậy sau khi cháu lớn cũng chẳng mấy thân thiết.

Nhưng ông cụ đối xử bình đẳng, ông không quá thân thiết với bất kì đời cháu nào. Cũng không biết tin tức truyền từ đâu ra, nói ông cực kì không thích Tề Quân Hạo.

Vì chứng minh bản thân không phải không thích nên mới chú ý đến anh ta nhiều hơn, do đó tạo thành biểu hiện giả dối rằng Tề Quân Hạo rất được yêu chiều. Cụ ông đã nhìn ra chiêu trò sau lưng lời đồn, không tiếp chiêu nữa, mặc kệ người ngoài thích nghị luận thế nào cũng được.

Tề Tu Trúc giải thích nghi vấn của cậu: “Giá bạc tăng mạnh, cậu ta kiếm được một khoản lời lớn.”

Ôn Trà có chút kinh ngạc, rồi ngay lập tức hiểu ra.

Khó trách bên cạnh luôn có người cứ nhắc bạc trắng tới, bạc trắng lui, hóa ra đây là cơ hội và bàn tay vàng của Tề Quân Hạo trong nguyên tác à.

Ông Tề kinh ngạc: “Nó bắt đầu mua từ khi nào vậy, nếu là từ lúc bắt đầu thì nó kiếm bộn tiền rồi.”

Bắt đầu từ đầu năm, một lượng lớn bạc trắng không ngừng tăng giá, nếu từ lúc bắt đầu Tề Quân Hạo đã tuệ nhãn thức châu, vậy tài sản của nó thật không thể tưởng tượng được, khiến cho ông cụ cũng hơi đỏ mắt: “Con nói chúng ta có nên...”

“Bố, đừng làm con bận rộn thêm nữa.” Tề Tu Trúc nói.

Một câu này khiến cho ông Tề im lặng, bây giờ ông hổ thẹn với đứa con này, không dám phản bác.

Trong mọi chuyện, thằng cả và thằng hai họ Tề đều là đồng đội heo, chẳng lẽ ông không phải? Bỗng dưng gia tăng lượn công việc cho Tề Tu Trúc.

Coi như ông đã nhìn ra, chưa chắc gì Tề Tu Trúc đã muốn thừa kế nhà họ Tề, có vẻ đang muốn ở rể nhà họ Ôn.

“Tiểu Trà, khi nào hai nhà chúng ta ăn bữa cơm?” Ông cụ khoát tay sau lưng, thương lượng với Ôn Trà.

Ý của Túy Ông không phải ăn cơm, nhưng Ôn Trà cũng không muốn ông cụ mất mặt, không hề cự tuyệt, chỉ gật đầu nói được.

Ông cụ thức thời tránh ra, để lại không gian cho bọn họ.

Ôn Trà không chút để ý nắm lỗ tai Tề Tu Trúc: “Anh cũng thật biết giả vờ đấy.”

Làm sao cậu lại không nhìn ra lúc cậu đang giằng co với Tề Quân Hạo, Tề Tu Trúc giả vờ đáng thương trước mặt cậu để chọc tức Tề Quân Hạo, mà cố tình anh ta lại trúng chiêu.

“Cũng thế cũng thế.” Mặt Tề Tu Trúc không đổi sắc: “Nhưng lời tôi nói đều là sự thật.”

Anh đang nói chuyện Ôn Trà cố ý dùng anh để chọc tứ Tề Quân Hạo.

Ôn Trà nghi ngờ liếc anh một cái, không so đo nữa.

“Được rồi.” Ôn Trà nhìn đồng hồ: “Tôi muốn về nhà một chuyến trước, sau đó đến trường, anh thích đi đâu thì đi.”

“Buổi tối có trở về chung cư không?” Tề Tu Trúc hỏi.

“Về.” Ôn Trà không cần nghĩ ngợi.

Đại học C cho nghỉ rất sớm, gần cuối kỳ là thời điểm kích phát lực lượng của Deadline, cậu vẫn nhớ thân phận nam sinh viên của mình, phải học tập thật tốt, cho nên gần đây thời gian ở lại chung cư nhiều hơn.

“Vậy tôi ở chung cư chờ em.”

Ôn Trà trêu đùa kéo Tề Tu Trúc xuống, ái muội giống như đêm nay sẽ xảy ra cái gì, kề sát bên tai Tề Tu Trúc, dưới ánh mắt chờ mong của anh, nhẹ nhàng nói: “Nếu dám quấy rầy tôi học tập thì anh lập tức cút.”

Tề Tu Trúc: … Ngày thường cũng không thấy em thích học như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ Tề Tu Trúc ăn quả đắng, Ôn Trà cực kì vui vẻ, thay đổi giọng điệu nói: “Buổi tối về nhà chờ tôi.”

Nói xong thì hôn Tề Tu Trúc một cái, để lại một mình Tề Tu Trúc tại chỗ hiểu ngầm đêm nay nên làm cái gì, sau đó lái xe trở lại nhà họ Tiết, khom lưng ôm Tiết Tửu đang chạy tới, lên lầu tìm Tiết Thanh Châu.

Trong phòng thí nghiệm trắng tinh sạch sẽ, Ôn Trà đi đến chỗ máy quay phim rồi ấn xuống nút tạm dừng, sau khi tùy ý nhìn hình ảnh mấy lần thì mèo khen mèo dài đuôi với Tiết Thanh Châu ở trên màn ảnh: “Anh họ, em thật là quá tuyệt vời, anh ở chỗ em cực kì đẹp trai.”

Có một vài màn ảnh không cần quay mãi, chỉ cần tìm góc độ tốt rồi ghi lại sau đó cắt nối biên tập là được. Lát nữa đi học phải dùng đến camera, Ôn Trà thu camera lại rồi lật xem qua loa.

Tiết Thanh Châu nói: “Lần sau muốn camera thì nói với anh một tiếng, anh đưa đến cho em.”

“Làm sao được? Trở về một chuyến cũng rất tiện mà.” Ôn Trà duỗi người: “Anh họ, ánh mặt trời bên ngoài tốt như vậy, nhớ ra ngoài phơi nắng nhiều vào.”

Tiết Thanh Châu cái gì cũng tốt, chỉ là quá ru rú trong nhà, hơn nữa nhà họ Tiết tài đại khí thô xây cho anh ta một phòng thí nghiệm điều chế hương loại nhỏ, anh ta có thể ngâm mình ở đây cả ngày.

Tuy rằng Ôn Trà rất thích ở cùng Tiết Thanh Châu, tình yêu thương nhiệt tình thuần túy và hơi thở dịu dàng lâu dài trên người anh ta rất dễ dàng khiến người ta nghĩ đến cảm giác mềm mại vô hại, làm thời gian tĩnh lặng lại. Nhưng vẫn phải khuyên anh họ trạch nam ra ngoài phơi nắng nhiều hơn để bổ sung Canxi.

Tiết Tửu cốc cốc cốc gõ cửa ở bên ngoài: “Mọi người đã vội xong chưa?”

“Vội xong rồi.” Ôn Trà mở cửa cho nó: “Bảo bối ngoan, có chuyện gì thế?”

Tiết Tửu cực kì hiểu chuyện không đi vào, mà chỉ đứng ở ngoài cửa ưỡn bụng nhỏ: “Nhanh tới chơi với em.”

Tiểu bá vương Tiết đã tuyên bố mệnh lệnh, hai người không dám chối từ, dọn dẹp dụng cụ rồi đi đến phòng khách với nó.

“Nghe nói chuyện em anh hùng cứu mỹ nhân đã bị lan truyền rồi.” Tiết Thanh châu vừa hướng dẫn Tiết Tửu lắp lego trong tay, vừa nói chuyện phiếm.

Ôn Trà ngồi xuống thở một hơi, sau khi nuốt đồ uống trong miệng thì chỉ ra chỗ sai: “Là mỹ nhân cứu anh hùng.”

Chuyện Ôn Trà lắc mình biến hoá trở thành chủ nợ lớn nhất của nhà họ Tề bị rất nhiều người biết hơn nữa còn nghị luận sôi nổi. Lúc trước mỗi người đều nói Ôn Trà trèo cao nhà họ Tề, bây giờ lại đổi ngược lại vai diễn, sợ không phải nhà họ Tề trèo cao nhà họ Ôn, thật là thế sự vô thường.

Lúc bọn họ lấy điều này tới chế nhạo Tiết Mi lại bị Tiết My lạnh nhạt bác bỏ, nhưng đồn đãi vớ vẩn vẫn truyền khắp nơi.

Hai mươi năm trước nhà họ Tề và Tề Tu Trúc ngồi trên thần đàn, luôn có người mang lòng đố kị cảm thấy lúc này không dẫm thì đợi đến khi nào, lấy Ôn Trà làm bè nhân cơ hội làm thấp đi bọn họ. Tiết My lo lắng điều này sẽ làm rạn nứt tình cảm giữa hai nhà, đi tìm bà Tề hỏi có cần làm sáng tỏ giúp bọn họ hay không, nhà họ Tề cũng không hề dựa dẫm gì vào nhà họ Tiết hay nhà họ Ôn.

Nhưng lại bị bà Tề nhiệt tình mà từ chối khéo, nói rằng không sao cả, họ thích nói thì cứ để họ nói.

Tốt nhất là chứng thực danh hiệu đồ ăn bám của con trai bà cũng không có việc gì.

Tiết Thanh Châu phối hợp mà sửa lại: “Được, thưa mỹ nhân.”

“Sao anh không tập trung chơi với em?” Tiết Tửu không nghe bọn họ nói chuyện, chỉ không hài lòng vỗ Ôn Trà đang hí hoáy với camera.

Ôn Trà qua loa sờ soạng cái đầu tròn vo của nó, nói: “Anh đang vội nộp bài tập mà.”

Cậu hào phóng chia sẻ camera với Tiết Tửu: “Nhìn xem, anh trai em trên màn ảnh có đẹp trai không?”

Tiết Tửu lập tức vứt Lego thò qua nhìn.

“Oa, sao anh luôn chụp tay anh trai thế?”

“Anh còn chụp cả lông mi của anh ấy?”

“Vì sao lại không chụp cả người anh trai thế?”

“Em không hiểu đâu, đây đều là mật mã của lưu lượng.” Ôn Trà khoe khoang nói.

Tiết Tửu cái hiểu cái không.

Tính tình Tiết Thanh Châu vốn đã ngại ngùng, đồng ý Ôn Trà quay chụp chỉ đơn giản là không chịu nổi Ôn Trà năn nỉ ỉ ôi làm nũng với anh ta vì muốn hoàn thành tác nghiệp, bây giờ lại càng không chịu được hai đôi mắt như mắt sói nhìn bản thân trên màn ảnh, nhanh chóng cản bọn họ: “Được rồi.”

Biết đối phương da mặt mỏng, Ôn Trà không trêu anh ta nữa, chậm rì rì bỏ camera vào trong cặp, đứng lên: “Em đến trường học trước đây. Tiểu Cửu, mang anh ấy ra ngoài đi dạo nhé.”

Tiết Tửu nhận được mệnh lệnh của Ôn Trà, lập tức kéo Tiết Thanh Châu đi ra ngoài. Bọn họ nhìn theo Ôn Trà đang ngồi trên xe, bóng dáng hai người trên kính chiếu hậu dần dần thu nhỏ lại, mùi hương trên người Tiết Thanh Châu còn còn sót lại ở chóp mũi.

Ấm áp, lười biếng, giống như đã phơi nắng qua rồi.

Ngửi khá thơm.

Ôn Trà quyết định lần sau phải hỏi Tiết Thanh Châu đây là mùi gì.

Giáo sư môn tự chọn công cộng mà người người đều sợ hãi đang điểm danh.

Khi Ôn Trà lẻn vào từ hàng phía sau, Duẫn vũ ở phía sau vẫy tay với cậu: “Vẫn chưa điểm danh đến cậu.”

“Ôn Trà.”

Tiếng hô rất đúng lúc, Ôn Trà đáp lại một tiếng: “Đến.”

Mắt thầy Lưu đánh giá Ôn Trà một chút, các bạn học thì quay đầu lại, ánh mắt sáng như đèn pha tập trung trên mặt Ôn Trà.

“Khụ khụ.” Lão sư giả vờ ho khan hai tiếng: “Tới, khá tốt.”

Các bạn học nghe tiếng biết ý, lập tức quay đầu lại không dám nhìn xung quanh nữa.

“Ôn Nhạc Thủy.” Thầy Lưu chậm rì rì đọc danh sách: “Ôn Nhạc Thủy.”

Gọi mấy lần không thấy ai trả lời, thầy Lưu đánh dấu một cái lên danh sách, sau đó chuyển sang tên tiếp theo.

Duẫn Vũ trộm nói với Ôn Trà: “Lâu lắm rồi hắn không đi học, khả năng cuối kì sẽ bị đuổi học, không biết cậu ta định giải quyết như thế nào.”

Có điều cậu ta không đồng tình với Ôn Nhạc Thủy một chút nào, tất cả đều là cậu ta (Ôn Nhạc Thủy) tự làm tự chịu. Hơn nữa cậu ta cũng không thể hiểu được hành vi của Ôn Nhạc Thủy, nếu đổi lại là cậu ta, thì cho dù thế nào cậu ta vẫn sẽ cắn răng học xong, để lại đường lui cho chính mình.

Ôn Trà gật đầu tỏ vẻ mình biết, xoay cái bút trên tay mấy lần, đang cắt nối biên tập video cơ bản nhất trên ipad.

“Thầy Lưu lại giao bài tập cho cậu à?” Duẫn Vũ ngó lại nhìn: “Sửa tông màu ấm hơn một chút có thể tốt hơn đấy.”

Nói xong lại hơi hối hận, không nên khua tay múa chân như vậy.

Ôn Trà không cảm giác được cảm xúc hối hận trong nháy mắt kia của cậu ta, dựa theo cách làm của cậu ta điều chỉnh thành bộ dáng kia: “Đúng là như thế này.”

Duẫn Vũ dừng một chút, chậm rãi lộ ra tươi cười.

Ôn Trà quay đầu thấy hắn cười, kỳ quái hỏi: “Cậu cười cái gì?”

“Không có gì.” Duẫn Vũ lắc đầu.

Ôn Trà trả lời vấn đề trước của hắn: “Sao mà một học kì trôi qua nhanh thế nhỉ, tác nghiệp mà thầy Lưu giao cho tôi sắp đến ngày hết hạn rồi. Bây giờ ông ta luôn cảm thấy tôi có thiên phú, muốn dục tốc bất đạt với tôi, haizz...”

Cậu có mấy cân mấy lượng bản thân cậu không biết sao?

“Nếu không thì không làm nữa? Thầy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, chứ thật ra ông ta rất thích cậu, nếu cậu không hoàn thành cũng không sao cả.” Duẫn Vũ là điển hình của ví dụ cưng chiều con.

“Không được.” Ôn Trà cất tài liệu: “Lần này tôi chụp anh họ của tôi, tôi chắc chắn phải chụp thật đẹp, đến lúc đó dùng nó làm một trong những món quà sinh nhật đưa cho anh ấy.”

Ôn Trà cực kì hiểu biết chứng lười biếng của mình, sở dĩ lựa chọn đối tượng quay chụp là Tiết Thanh Châu cũng bởi cậu muốn ghi lại Tiết Thanh Châu và điều chế hương mà anh ta yêu để làm kỉ niệm, sau đó chế một lọ nước hoa rồi gộp chung lại đưa cho Tiết Thanh Châu coi như quà sinh nhật.

Thời gian lười biếng trên lớp của sinh viên luôn trôi qua rất nhanh, chuông tan học rất nhanh đã vang lên.

“Tiết sau học ở phòng nào vậy?” Ôn Trà thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy cùng mọi người, đi ra ngoài với Duẫn Vũ theo đám người.

“Tòa Dật Phu, cứ đi theo tôi là được.” Duẫn Vũ dẫn đường ở phía trước.

Những người tan học tụ tập lại với nhau, bọn họ gặp được Trần Thi Thi mặc áo gió đang gọi điện thoại với ai đó ở hành lang tầng ba tòa Dật Phu.

Sau khi Trần Thi Thi thấy bọn họ thì vội vàng tắt máy, nhìn màn hình điện thoại rồi nhét vào trong túi, gật đầu lạnh nhạt.

Khi biết không lấy lòng được Ôn Trà, Trần Thi Thi đơn giản không lấy lòng nữa, duy trì thái độ lạnh như băng nhưng cũng không đến mức trở mặt.

Ôn Trà tấm tắc bảo lạ, nếu Ôn Nhạc Thủy có một nửa da mặt của Trần Thi Thi, như vậy hành trình đánh quái của cậu có thể kéo dài ra nhiều.

“Duẫn Vũ, tôi còn tưởng cậu thế nào, cuối cùng còn không phải làm tùy tùng của kẻ khác à?” Trần Thi Thi không dám làm gì Ôn Trà nên chỉ có thể phát tiết tính tình lên người Duẫn Vũ.

Duẫn Vũ trả lời: “Biết vì sao tôi ghét chị không? Bởi vì người như chị không xứng có tuỳ tùng, đã thế lại cứ ép người khác phải ca tụng chị.”

Sau vài lần giao chiến thất bại, Trần Thi Thi đã học khôn, biết mình không chiếm ưu thế còn rất dễ dàng mất mặt trước công chúng, vì thế kịp thời câm miệng, không nói chuyện với bọn họ: “Tránh ra, tôi phải đi học,”

Nhưng Ôn Trà và Duẫn Vũ sao có thể nhường đường cho cô ta.

Trần Thi Thi rất mất mặt, cố ý dậm mạnh bước chân đi vòng qua bọn họ.

Sau khi cô ta đi qua Ôn Trà, Ôn Trà như suy nghĩ gì mà quay đầu lại xem cô ta.

“Làm sao vậy?” Duẫn Vũ hỏi.

“Cậu có ngửi thấy mùi hương gì không?” Ôn Trà hỏi lại.

Một mùi hương rất quen thuộc, cùng loại với mùi mà cậu ngửi được trên người Tiết Thanh Châu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.