Không ai có thể cưỡng lại sự nhiệt tình và thẳng thắn của Thẩm Vu. Lục Vô Chiêu nghĩ thế.
Hắn nghĩ mình cũng chỉ là người bình thường. Hắn tự nhận mình không ham muốn thứ gì, thường khịt mũi xem thường mấy người dễ dàng yêu thích cái gì đó, nhưng đến hôm nay, ôm nữ nhân hắn thích trong lòng, Lục Vô Chiêu mới nhận ra cũng không có gì xấu cả.
Hắn từ từ siết chặt vòng tay.
“Nàng đang hỏi ý kiến bản vương?”
Lúc hắn nói chuyện vô tình chạm vào tai nàng, lỗ tai Thẩm Vu lập tức đỏ bừng, nàng xấu hổ che mặt, khẽ gật đầu, sau đó nhận ra điều gì lại vội vàng lắc đầu.
“Không phải, không phải!” Nàng đổi ý nói, “Ta nói sai rồi, ta không phải đang hỏi ý kiến của chàng.”
Sợ rằng nói chậm một chút sẽ nhận được lời từ chối.
Nụ hôn lúc nãy khiến Thẩm Vu cảm nhận được hắn thích nàng, nhưng nàng không chắc chắn hắn có nói nhảm không.
Mặc dù bây giờ nàng tin chắc rằng trong lòng hắn có nàng, mấy lời hắn nói tuy không đúng sự thật, nhưng… Nàng vẫn cảm thấy buồn.
“Nếu điện hạ muốn từ chối thì hãy im lặng, ta đã nói không chấp nhận câu trả lời phủ định.”
Lục Vô Chiêu lập tức nhớ tới lần trước.
Cái lần ở Liên Phương cung, nàng cũng từng nói muốn hắn chịu trách nhiệm.
Lục Vô Chiêu nghĩ thật ra mình cũng là người chẳng ra gì, rõ ràng rất tự ti, cũng đã lạnh lùng từ chối nàng, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được mê hoặc mà đổi ý.
Lục Vô Chiêu không dám nghĩ nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-trong-long-ban-tay-hoang-thuc-tan-tat/1048605/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.